Ngọc Cảnh Anh nhìn Danh Hoài không chớp mắt, hai má đỏ rần rần chờ đợi câu trả lời của cậu ta.
Hai tay run run vẽ bậy trên tờ giấy trắng.
Anh đâu phải lần đầu tiên được tỏ tình nhưng không hiểu sao lại hồi hộp như thế.
“Cậu nói… nói … đi…”
Danh Hoài nhìn người trước mặt đã run đến độ nói chuyện lắp bắp cũng không muốn đùa giỡn với anh nữa.
Ngọc Cảnh Anh đang chờ cậu nói lời yêu là mình sẽ đồng ý cái rụp.
Ai ngờ, Danh Hoài ghé sát mặt lại phía anh.
Một tay nắm nhẹ trên gáy, môi đặt trên môi của Ngọc Cảnh Anh.
Hai đôi môi chạm vào nhau, chỉ là cái hôn nhẹ một cách phơn phớt nhưng lại khiến Ngọc Cảnh Anh tê rần khắp cả người, tựa như có một dòng điện cường độ mạnh chạy khắp thân thể của cậu vậy.
Đây chính là nụ hôn đầu của cả hai.
Một nụ hôn nhẹ như nước, mềm mại mang theo chút ngây ngô của tình đầu, cũng có chút máu lửa cháy hừng hực của tuổi trẻ.
Ngọc Cảnh Anh từ ngạc nhiên, cuối cùng nhắm hờ đôi mắt tận hưởng nụ hôn này.
Chút bối rối len theo gò má, bàn tay trắng trẻo nắm lấy áo người đang hôn mình.
Nụ hôn mong manh đáng trân quý đến nhường ấy.
Lâm Bối Bối phát hiện ra thằng bạn của mình có gì đó rất kì lạ.
Trong giờ học hoá mà nó ghét nhất ấy thế mà nó cứ ngồi cười tủm tỉm, ánh mắt thì lén la lén lút nhìn về phía sau.
Càng khó hiểu hơn là Danh Hoài mỗi khi chạm mắt Ngọc Cảnh Anh sẽ khẽ cười nhẹ một cái.
Làm cho ai đó mặt mũi đỏ rần rần.
Cái quái gì vậy chứ? Hai người này giấu cậu thứ gì sao?
Bối bảo bảo chọt chọt eo thằng bạn thân của mình, mong muốn một câu trả lời, đi kèm theo đó là một gương mặt khá là nghiêm trọng.
Ý chính là mau nói đi tao tò mò lắm rồi.
Nhưng Ngọc Cảnh Anh làm sao nói cho được, nghĩ đến tình cảnh ngày hôm trước là cậu lại đỏ mặt, lắp bắp không nói nên lời.
Cũng may Danh Hoài cho cậu thời gian để tiêu hóa nụ hôn đó.
Nếu không Ngọc Cảnh Anh cũng không biết bản thân phải đối mặt với cậu ấy như nào nữa.
Thấy hai rặng mây đỏ trên mặt thằng bạn mình, Lâm Bối Bối liền biết lần này không hỏi được cái gì rồi.
Cậu thở dài lấy điện thoại nhắn tin than thở trách móc với Tiêu Oánh.
Cũng kì lạ, trước kia cậu không hề thích cô gái này đâu.
Nhưng càng ngày lại càng cảm thấy Tiêu Oánh cực kì tốt đẹp, có đôi lúc còn tốt hơn Cảnh Anh nữa.
“A Anh như ăn trúng bùa mê thuốc lú gì đó, cứ cười khùng điên miết.
Hỏi thì không trả lời, Tiêu Oánh cô nói xem, hai người họ rốt cuộc làm sao vậy?”
“Tò mò hại chết mèo đó.
Nhưng mà nếu cậu muốn biết, thì tối nay có thể đi ăn với tôi, tôi sẽ kể cho nghe.”
Lâm Bối Bối nhìn thấy tin nhắn mà muốn thở hơi lên.
Tiêu Oánh quả thực rất đặc biệt, theo đuổi trực diện không chút ngại ngùng nào, điều này làm cho chàng trai dễ ngượng ngùng như Lâm Bối