Ngọc Cảnh Anh đang yêu, đó là điều mà ai trong nhà cũng nhận ra.
Tâm trạng phơi phới như hoa, nụ cười lúc nào cũng đọng trên môi.
Không yêu mới là lạ đó.
Mẹ Ngọc nhìn con trai mình đang nhồm nhoàm nhai nuốt, bất đắc dĩ quan tâm hỏi.
“A Anh, con có chuyện gì muốn nói với mọi người không?”
“Hì hì hì…”
Ngọc Cảnh Anh nghe đến đây thì cười khì khì, ánh mắt loan loan sáng rực rỡ.
Ai nhìn vào cũng biết anh đang cực kì hạnh phúc đây.
Nhưng quan trọng là sao cái vẻ mặt đó lại thoả mãn như thế chứ.
Ngọc Cảnh Hạo tự dưng nhớ ra thứ gì đó, hắn ngập ngừng hỏi em trai mình.
“A Anh, Danh Hoài đã qua 18 tuổi chưa vậy?”
Một câu hỏi không đầu không đuôi nhưng ai nhìn vào cũng biết mục đích cả.
Ngọc Cảnh Anh sắc mặt đỏ bừng, hai mắt trốn tránh, anh vội vàng lùa cơm che đi gương mặt cùng cái tai đã đỏ ửng của mình.
“Tất nhiên..
là..
là đủ rồi.
Em xem chứng minh của cậu ấy rồi.”
Người trong nhà lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đủ rồi là tốt.
Ai mà biết trong lúc yêu nhau hai đứa này làm cái gì đó chứ? Dù sao đề phòng vẫn là tốt hơn.
Mẹ Ngọc liên tục nháy mắt về phía chồng mình, đồng thời cũng nhận được cái gật đầu từ ông.
Xem ra việc bà chuẩn bị đã thành rồi.
“Khụ… mẹ biết hai đứa tuổi trẻ khí thịnh, nhưng mà nhớ là làm việc gì cũng có chuần mực mà thôi.”
“Mẹ… con… con… có… làm…”
Ngọc Cảnh Anh oan uất quá đáng.
Cậu có làm gì đâu, cậu chưa có làm gì thật mà.
À không, đúng là hai người có hôn môi rồi, nhưng chỉ là nụ hôn như chuồn chuồn lướt qua thôi, thậm chí là còn không đụng lưỡi nữa.
Sao ba mẹ và hai anh lại có thể nghĩ bậy như thế chứ?
“Mẹ và ba bỏ vào cặp con ít đồ.
Khi cần nhớ dùng nhé.”
Đồ?
Chắc chắn không phải thứ gì tốt đẹp rồi.
Ngọc Cảnh Anh bĩu môi, đặt chén không xuống, sau đó mới xách cặp từ biệt người nhà.
“Con đi học thêm đây ạ? Tối nay con ăn ở nhà Danh Hoài, mọi người không cần chờ cơm con đâu.”
Ngọc Cảnh Anh vừa nói vừa xách cặp chạy, để lại người nhà ngồi như pho tượng trên bàn cơmz
Haizzz cảm giác có con trai lớn thật khó diễn tả làm sao? Thật ra hai ông bà biết người yêu của con trai mình là đàn ông cũng có chút rối rắm.
Nhưng lần đó Danh Hoài đỡ cho A Anh một cú đánh mạnh vào đầu, ông bà còn có thể nói cái gì nữa chứ.
Quan trọng là cả hai người đều tân tiến, chút chuyện này vẫn là chấp nhận được.
Danh Hoài học giỏi, đẹp trai, nghĩa khí.
Tương lai chắc chắn rất sáng lạn.
Quan trọng là còn rất chiều chuộng Ngọc Cảnh Anh nữa.
Điều này đúng là đã chọt trúng tâm tư của hai ông bà.
A Anh từ nhỏ yếu đuối nhiều bệnh, luôn làm người khác lo lắng, cũng ít khi được phép cho ra ngoài chơi.
Đã lâu rồi ông bà mới thấy con trai út của mình vui vẻ cười đùa như vậy.
Trên bàn cơm bố mẹ nói chuyện với A Anh mà Ngọc Cảnh Thâm hoàn toàn không vui nổi.
Anh ta cố gắng duy trì nét cười gượng gạo của mình.
Hắn ta có chút chờ mong bố mẹ sẽ phản đối chuyện của