Việc Danh Hoài hẹn gặp trực tiếp là nằm ngoài dự đoán của Ngọc Cảnh Thâm.
Những tưởng cậu ta sẽ im lặng chịu trận như lần trước, thế hoá ra con thỏ điên lên cũng cắn người hay sao?!
Nhưng như thế này cũng tốt, hắn có thể dùng khí thế của mình áp đảo Danh Hoài, để cậu ta nhận ra rằng bản thân không xứng với A Anh.
Tốt nhất là tránh xa em trai của mình ra.
“Cậu cũng gan lớn nhỉ? Lần trước tôi đã cảnh cáo rồi mà cậu vẫn bám theo em tôi.
Có vẻ như đậu vào Ngọc gia làm cậu thấy thoả mãn nhỉ?”
Vừa mới chưa ngồi ấm mông, Ngọc Cảnh Thâm đã lập tức ra oai phủ đầu.
Hắn ta nói chuyện tựa như bản thân mình là người đại diện Ngọc gia, đến để chia rẽ tình cảm của hai người Ngọc Cảnh Anh và Danh Hoài vậy.
Nhưng Danh Hoài đã nhìn thấy bộ mặt thật của người này rồi.
Hắn ta là đang sợ hãi, sợ cậu vạch trận hắn.
Sợ mất đi Ngọc Cảnh Anh và hơn hết là sợ mất đi giàu sang phú quý của Ngọc gia.
Một con người mưu mô luôn chỉ suy tính cho bản thân mình.
Danh Hoài đoán Ngọc Cảnh Thâm muốn Ngọc Cảnh Anh yêu mình cũng chủ vì anh ấy là viên ngọc quý trong tay Ngọc gia, nắm vào tay rồi thì địa vị càng vững chắc.
Càng nhìn thấu con người này càng khiến cậu ghê tởm gấp bội lần.
Thế mà hắn ta vẫn nghênh ngang tỏ vẻ đạo mạo chính nhân quân tử trước mặt mọi người.
Thật buồn nôn.
“Tôi nghĩ là anh đã biết chuyện xảy ra với Danh Công rồi.
Cho nên Ngọc Cảnh Thâm, anh muốn tự thú hay để tôi tố cáo đây.”
Ngọc Cảnh Thâm nghe được câu hỏi thẳng thắng của Danh Hoài lập tức bụm miệng cười.
Bản thân hắn trước giờ luôn là con người ngạo mạn không xem ai ra gì, nay lại bị đưa vào tình thế phải lựa chọn.
Không thấy buồn cười sao?
Nhưng Ngọc Cảnh Thâm luôn tự tin vào bản thân mình, một tên nhóc vắt mũi chưa sạch mà cũng đòi đe doạ hắn.
“Cậu nói gì vậy Danh Hoài, tôi không biết Danh Công là ai, cũng không hề hiểu những chuyện cậu nói.”
Phủi sạch sẽ lắm.
Nhưng lưới trời lồng lộng, thứ nhưng khó lọt.
Dù hắn đã chùi sạch đến đâu nhưng bàn tay đã làm việc xấu thì sao có thể trắng tinh tươm được.
“Anh tự tin thái quá nhỉ? Nhưng tôi có bằng chứng.
Ngọc Cảnh Thâm, tôi có bằng chứng anh đứng sau vụ bày và vụ lần trước tôi bị thương.
Anh nghĩ Ngọc gia sẽ tin ai?”
Ngọc Cảnh Thâm nghe tới đây thì nụ cười lập tức tắt ngúm.
Phản ứng đầu tiên nhảy ra trong đầu hắn là không thể nào.
Hắn không trực tiếp ra mặt chỉ để thư kí đi làm, giao dịch cũng là tiền mặt nơi vắng người.
Danh Hoài chỉ đang nói hươu nói vượn mà thôi.
“Có lẽ tôi và cậu không nói chung một câu chuyện rồi.
Nếu cậu muốn tố cáo tôi về việc tôi không làm thì cứ tự nhiên.
Nhưng cậu Danh Hoài à, đừng làm bản thân xấu xí thêm nữa.”
“Ha ha….”
Ngọc Cảnh Thâm định đứng lên rời đi thì bị tiếng cười khinh bỉ làm cho đứng hình.
Người bước ra từ chiếc bàn phía sau hắn không ai khác chính là bạn thân của A Anh, Lâm Bối Bối.
Lâm Bối Bối trước đây có cái nhìn rất tốt về