Sau chuyến du lịch ngắn ngủi, Ngọc Cảnh Anh lao đầu vào học tập ngày đêm miệt mài.
Anh mất gốc khá nhiều, tuy được Danh Hoài bổ túc thêm nhưng tới sát ngày thi vẫn phải ôn bài ngày đêm.
Đến nỗi, đại ca rụng một mớ tóc, làm mẹ Ngọc lo lắng cực kì.
Bà đem bánh lên cho con trai, quả nhiên A Anh vẫn còn học a.
Bây giờ là gần một giờ sáng rồi đó.
“A Anh, con ngủ một giấc đi.
Ngày mai lại học tiếp.”
Mẹ Ngọc khẽ vuốt mái tóc của con trai mình.
Thấy con trai mình nỗ lực thì cũng vui đấy, ông bà cưng chiều thằng bé nhiều năm, không gây áp lực hay đặt kì vọng gì nhiều như hai người anh trai, Ngọc Cảnh Anh lớn lên bình an là ca nhà đã vui rồi.
Nhưng nay con trai tìm được mục tiêu nỗ lực vươn lên, trong lòng bà cũng an ủi mà cũng có chút ăn dấm chua.
Nói gì thì nói, thằng bé vì người yêu mà làm nhiều việc như vậy, linh hồn mẹ chồng độc ác của bà đang trỗi dậy a.
“Mẹ chờ con lát nữa.
Mẹ đi ngủ sớm đi ạ.
Đừng thức cùng con.”
Ngọc Cảnh Anh ngẩng đầu lên, mỉm cười với mẹ tỏ vẻ bản thân rất ổn.
Anh biết quãng thời gian này không chỉ bản thân anh căng thẳng mà không khí trong gia đình cũng căng thẳng theo, hồi hộp theo sát ngày thi đang đến gần.
Nhìn khuôn mặt tiều tuỵ của con trai mình, mẹ Ngọc thở hắt ra.
Thôi có mục đích cố gắng tiến tới cũng tốt, còn hơn là sống mà không có lý tưởng.
Bà cũng không khuyên nhủ nữa, chỉ nói lời chúc ngủ ngon rồi trả lại không gian học tập cho con mình.
Ngọc Cảnh Anh nhìn đồng hồ, sau đó nhìn tin nhắn trên điện thoại.
Avartar của Danh Hoài vẫn sáng, chứng tỏ người bên kia còn chưa ngủ nữa.
Tin nhắn mới nhất cách đây một tiếng.
Anh biết bên kia Danh Hoài cũng thức cùng anh.
Thật ra cậu có thể ngủ sớm, dù sao kì thi sắp tới học bá như Danh Hoài cũng không có chút áp lực nào.
Chỉ là cậu không muốn anh cô đơn, nhìn thấy chấm xanh trên màn hình, anh có thể vui một chút.
“Em không cần đợi anh đâu.
Ngủ sớm đi, mai em còn phải phụ mẹ dọn hàng sớm mà đúng không.”
Danh Hoài đọc sách dở thì nhận được tin nhắn của người yêu.
Quả nhiên vẫn là khuyên cậu ngủ sớm.
Nhưng sao cậu có thể để người yêu mình cô đơn học bài một mình được.
Dù cho cách một cái màn hình, cảm tình vẫn lan ra ấm áp toàn thân.
Ngọc Cảnh Anh chống cằm giải toán, thỉnh thoảng liếc nhìn ánh xanh trên màn hình, cười nhẹ yên tâm.
Người tri kỉ, tốt đẹp nhường ấy thế mà lại là người yêu của anh.
Sao anh có thể không phấn đấu cơ chứ?
Đồng hồ điểm 2h sáng, Ngọc Cảnh Anh vươn vai.
“Cuối cùng cũng xong bài cuối cùng.
Để xem mai A Hoài còn bài nào làm khó mình được không?”
Danh Hoài cũng biết lực học người yêu mình tới đâu, cho nên chỉ tập trung ôn cho anh những kiến thức cơ bản, nắm chắc điểm trong tay.
Dù sao khối học mà Ngọc Cảnh Anh nhắm tới điểm chuẩn cũng không cao lắm, nếu cố gắng hoàn toàn có thể đạt được.
Ực…
Làm một ly nước đá thật mát lạnh,