Thiếu Ái Vân bị bắt gặp nói xấu người khác nên đặc biệt xấu hồ, cô liền lấm lét đi về nhà mà không nán lại lớp học thêm nữa.
Dù sao, dưới ánh mắt phán xét của mọi người, sao cô ta có thể chịu đựng được.
Rầm….
Thiếu Ái Vân về đến nhà, tức tối mở điện thoại ra nhắn một tràng tin nhắn dài cho phía bên ki.
“Sao anh nói chuyện đó là do Danh Hoài đu bám Ngọc Cảnh Anh.
Anh có biết hôm nay tôi mất mặt như thế nào không? Bị Lâm Bối Bối chỉ trích giữa đám đông, có bao xấu hổ chứ?”
“Nếu không phải anh hứa hẹn sẽ hẹn hò với tôi thì tôi đời nào làm việc cho ttanh chứ.
Ngọc Cảnh Thâm, rốt cuộc anh khi nào thì thực hiện lời hứa của mình.”
Nhìn thấy tin nhắn liên tục gửi đến, Ngọc Cảnh Thâm lại càng cảm thấy đau đầu.
Nếu không phải Thiếu Ái Vân là người có năng lực lại có tiếng nói trong trường Hoa Lan, hắn đã không đưa ra đề nghị với cô ta.
Ai có mà ngờ cô ta không làm được việc gì hết.
Từ sau khi ở Ngọc gia mọi chuyện bị bại lộ, thêm thân phận bị mọi người ghét bỏ, Ngọc Cảnh Thâm liền tìm cách khác cứu vớt tình hình.
Một bên hắn dọn ra ngoài, thỉnh thoảng mới về nhà lấy lòng cha mẹ, một bên hắn liên lạc với Thiếu Ái Vân - người mà hắn cho rằng có khả năng làm xấu đi danh tiếng của Danh Hoài ở trường.
Hắn đã mất đi danh tiếng với A Anh, Danh Hoài sao có thể an bình chứ.
Thật bất công.
“Tôi đã nói với cô rồi.
Bao giờ cô hoàn thành xong nhiệm vụ, tôi sẽ nói với bên ngoài là chúng ta đang hẹn hò.
Cô vẫn chưa làm xong mà dám đòi hỏi à.”
Chuyện Thiếu Ái Vân muốn công khai hai người hẹn hò thật ra cũng không phải vì yêu nhau hay gì cả.
Chỉ là Thiếu Ái Vân muốn kiếm người đàn ông có thể nâng cao vị thế của cô ta trong gia tộc mà thôi.
Còn Ngọc Cảnh Thâm, anh ta định sau chuyện này sẽ phủi tay bỏ đi.
Hắn ta chung tình với A Anh như thế, đời nào nhận hẹn hò với một cô gái khác chứ.
Anh tìm đến Thiếu Ái Vân chỉ bởi vì cô ta dễ lợi dụng mà thôi.
Nhưng mà sự việc làm mãi không thành, Ngọc Cảnh Thâm có chút số ruột.
Hắn không thể nào không ghi hận Danh Hoài, và còn cả người đó nữa Lâm Bối Bối.
Rõ ràng cậu ta là bạn thân của A Anh, lại được hắn đối xử tốt từ nhỏ, thế nhưng lại theo phe của Danh Hoài.
Quả thực là một tên ăn cây táo rào cây sung mà.
Ngọc Cảnh Thâm hắn sẽ không tha cho bất cứ ai đâu.
...***...
Nhìn Ngọc Cảnh Anh ỉu xìu như cây cải thìa héo, ngay cả món thịt kho tàu yêu thích cũng ăn không vô, làm Danh Hoài trong lòng muộn phiền.
Người sắp thi, có chuyện gì làm ảnh hưởng đến mức bỏ ăn luôn vậy.
Phải biết, bây giờ sức khoẻ của anh phải được đặt lên hàng đầu đấy.
“A Anh, có chuyện gì sao?”
Ngọc Cảnh Anh nghe cậu hỏi thì cái miệng càng kéo dài ra, anh tức tối thở phì phò, méc với Danh Hoài.
“Có một đám vô công rỗi nghề không lo học hành,