Ở khách sạn này có một nơi tắm suối nước nóng nho nhỏ.
Tuy không lớn nhưng cực kì riêng tư, thích hợp cho các cặp đôi hẹn hò.
Tất nhiên là Ngọc Cảnh Anh đã biết qua nó mới chọn khách sạn này.
Dù sao, anh cũng lên kế hoạch cả đêm, không xơi được thì sao chịu được.
Ngọc Cảnh Anh đỏ mặt.
Cậu thấy bản thân có hơi “hoang dâm” khi suốt ngày nghĩ đến chuyện ấy.
Nhưng mà từ trước đến giờ Danh Hoài giữ vững nguyên tắc chỉ hôn chứ không đi quá giới hạn nên hai người không có xơ múi được gì cả.
“Thật không? Anh trước đi có đi tắm suối nước nóng rồi… nhưng mà….”
Nhưng mà chưa bao giờ đi cùng với người yêu cả.
Đi với người yêu tất nhiên phải đem lại một cảm giác khác chứ.
Hai má Ngọc Cảnh Anh đỏ như quả táo chín.
Trong mắt của Danh Hoài, người yêu cậu lúc nào cũng đẹp nhưng đẹp nhất chính là những lúc ngại ngùng như thế này.
“Anh háo hức đến vậy sao?”
Ngọc Cảnh Anh càng đỏ lựng hơn.
Sao anh có thể không biết ngại mà mở miệng nói rằng bản thân rất thích được.
Nhưng mà dưới cái nhìn như thiêu đốt của cậu, Ngọc Cảnh Anh cũng khẽ gật đầu.
Gật đầu xong lại thấy bản thân quá tà *** mà tự làm mình ngượng chín người.
Danh Hoài khẽ cười, ghé vào tai anh thầm thì.
“Em cũng rất mong đợi.
Xem ra chúng ta đúng là tâm ý tương thông đó.”
Phừng…
Ngọc Cảnh Anh chết vì ngượng rồi.
Sao em ấy lại có thể thảnh thơi nói ra những lời đó một cách nhẹ nhàng như vậy chứ, báo hại anh xoắn xuýt không biết tiếp theo nên làm gì đây.
...***...
Suối nước nóng ở đây có thiết kế cực kì bắt mắt, nương theo chủ đạo là cây cỏ thiên nhiên nhưng cũng đầy đủ tiện nghi.
Không hổ là khách sạn năm sao mà.
Ngọc Cảnh Anh lúc này chỉ quấn một chiếc khăn mỏng, nhô đầu ra khỏi làn nước.
Hơi nước nóng toả ra nhẹ nhẹ, làm anh ấm áp cả người.
Cơ thể cứ như được giãn hết cơ ra vậy, thoải mái cực kì.
Lâu rồi mới ngâm lại suối nước nóng, thích thật đó.
Bõm…
Danh Hoài chuẩn bị xong cùng vào suối ngâm với anh.
Ngọc Cảnh Anh nghe động tĩnh thì quay lại.
Ohhh wo
Đây là lần đầu tiên Ngọc Cảnh Anh được nhìn thấy cơ thể của Danh Hoài ở một khoảng cách gần đến như vậy.
Cơ bắp này, mấy cái múi bụng này.
Là thứ mà anh có thể thấy sao.
Ngọc Cảnh Anh bắt đầu khóc, những giọt nước mắt từ khoé miệng thể hiện rõ chủ nhân của nó đang háo sắc đến mức nào.
Danh Hoài tiến lại gần nhìn con người lưu manh nửa mùa kia.
Nhìn ánh mắt như hùm như sói của anh, cậu lại thấy buồn cười.
Ngọc Cảnh Anh muốn lại gần sờ sờ cơ bụng kia cho đã thèm, chỉ là ngượng ngùng nên không dám lại gần.
Danh Hoài lập tức đi lại gần, hỏi nhỏ.
“Sao, anh nhìn em như thế là có ý gì?”
“Ý gì là sao? Anh không có ý gì hết.”
Không có ý gì nhưng Ngọc Cảnh Anh không cách nào rời mắt khỏi cơ ngực của Danh Hoài.
Thật vạm vỡ cường tráng a.
Lúc cậu mặc áo thì không thấy gì nhưng