Cú điện thoại của Dụ Bằng như một ngòi nổ châm lên ngọn lửa uất hận trong lòng Ngọc Cảnh Thâm.
Tuy ba mẹ đã cho hắn về nhà, nhưng thái độ không còn được như trước, điều này làm hắn lo lắng cực kì.
Lo lắng vị thế Nhị thiếu gia Ngọc gia sẽ bị lung lay.
Lần này còn nhận được tin tức từ phía Dụ Bằng, tinh thần căng thẳng của hắn mấy ngày này trở nên căng như dây đàn, nay đã đứt cái bựt.
Trước kia Ngọc Cảnh Thâm còn tính trước tính sau lo lắng về cái nhìn của mọi người.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, dù sao A Anh cũng trao trọn trái tim cho Danh Hoài.
Dẫu hắn có cố gắng dịu dàng chân thành cách mấy cũng không lấy được trái tim em ấy về.
Vậy chi bằng tiễn tên kia xuống địa ngục đi.
Tiễn xuống địa ngục vì tội dám chiếm lấy thứ nên thuộc về hắn.
Thiếu Ái Vân từ ngày gặp chuyện mất mặt liền rúc mặt ở nhà không đi gặp người khác.
Thậm chí cô còn không dám liên lạc với Ngọc Cảnh Thâm, đòi anh ta công khai danh phận của mình nữa.
Thế nhưng hôm nay cô lại đột ngột nhận được điện thoại của Ngọc Cảnh Thâm.
“Anh bây giờ còn mặt mũi gọi điện cho tôi.
Nếu không phải anh em nhà anh, tôi có rơi vào kết cục xấu hổ như thế này không? Ngọc Cảnh Thâm, tôi nói cho anh biết.
Thứ đàn ông như anh sẽ không bao giờ có được người mình yêu đâu.
Cứ mơ mộng đi.”
Ngọc Cảnh Thâm để yên cho cô ta mắng chửi một hồi, sau đó mới lên tiếng.
“Cô có muốn lấy lại vị thế của mình ở Thiếu gia hay không? Tôi đảm bảo lần này có thể thành công.
Chỉ một lần duy nhất mà thôi.”
Thiếu Ái Vân tuy đã bị hố một lần nhưng lúc này cũng có chút động lòng.
Sau chuyện với Ngọc Cảnh Anh ở trường thì địa vị của cô trong gia đình tụt dốc không phanh, làm việc gì cũng phải nhìn sắc mặt các anh chị em khác, đâu có được vinh quang vô hạn như xưa nữa.
Lúc này đây, cô chỉ có một chiếc bè duy nhất để bám víu vào là Ngọc Cảnh Thâm mà thôi.
“Kế hoạch như thế nào? Nếu lần này thất bại nữa, anh đừng hòng có thể tránh khỏi vạ lây.”
Ngọc Cảnh Thâm cười cười.
Hắn cực kì tự tin vào kế hoạch lần này của mình.
Dù có bị vạ lây đi chăng nữa, chỉ cần đuổi Danh Hoài ra khỏi cuộc đời của em trai mình, hắn cũng nguyện ý.
...***...
“Thật chán quá đi.
Anh chán ghét mấy buổi tiệc xã giao như thế này.”
Ngọc Cảnh Anh vừa đứng yên cho người ta chỉnh sửa lễ phục, vừa cằn nhằn với người yêu trong điện thoại.
Nếu không phải anh cả có việc bận đột xuất, anh hai thì mất tung mất tích thì anh cũng không phải tự đi đến nấy bữa tiệc xã giao giả tạo như thế này.
Người người cười cười nói nói, khen đi khen lại không dứt câu.
Lần trước còn có người khen anh quả nhiên là thanh niên đa tài.
Nghe có ngượng không chứ.
“Nếu nhàm chán quá thì anh tìm cớ chuồn, em đến đón anh nhé.”
“Được được.
Anh thích đi hẹn hò với em, có điên mới chui vào cái chỗ đó.”
Danh Hoài cười khẽ, lắng nghe âm thanh làm nũng đáng