Ngọc Cảnh Anh cùng Lâm Bối Bối thậm thò thậm thụt nấp đằng sau cây cột, cả hai biết mình đã bị phát hiện rồi.
“Làm sao đây?”
“Sao cậu ta phát hiện được hay vậy?”
Ngọc Cảnh Anh lắc đầu.
Anh cũng không hiểu mình bị nhũn não hay sao mà lại đi theo quan sát Danh Hoài.
Anh nắm tay Lâm Bối Bối định bỏ đi thì lúc này đã bị một bàn tay nắm lấy phần gáy.
“Đại ca, còn chưa chào hỏi sao đã vội đi vậy?”
“Hic….”
Ngọc Cảnh Anh bặm môi nhìn lên người đang nắm cổ áo mình.
Danh Hoài tuy cười nhưng có vẻ như không vui a.
“Danh Hoài, đây là ai vậy?”
Cô gái thấy Danh Hoài nắm cổ hai người quan sát bọn họ nãy giờ thì có hơi ngạc nhiên.
Tiêu Oánh vừa liếc mắt qua liền biết hai cậu trai này không phú thì quý, tuyệt đối không phải người bình thường.
Sao nhàn rỗi không có việc gì làm đi theo dõi Danh Hoài vậy?
“Đây là Ngọc Cảnh Anh và Lâm Bối Bối, bạn học của tớ.
Giới thiệu với hai người đây là Tiêu Oánh, bạn từ nhỏ của tôi.
Đại ca, anh nói đi sao rảnh rỗi đi theo tôi vậy?”
Ngọc Cảnh Anh lúc này đang vắt hết óc tìm lí do.
“Cậu bỏ dạy tôi.
Tôi… tôi… sợ… cậu… bỏ đi… không dạy nữa nên…”
“Ui da…”
Danh Hoài đánh cái cốp lên cái trán trơn bóng của Ngọc Cảnh Anh.
Vừa nghe liền biết tên này tò mò nên đi theo.
Thật ra cậu cũng không giận, chủ yếu là thấy buồn cười.
Hai người này ăn mặc nổi bật như thế mà còn đòi theo dõi ai cơ chứ.
“A Hoài, đây là đại ca Hoa Lan mà cậu nhắc đến sao?”
Ngọc Cảnh Anh nghe Tiêu Oánh nhắc đến mình thì ngẩng đầu lên.
Cậu rất sốc.
Cô gái này còn cao hơn cậu nữa.
Lại gọi A Hoài nghe rất thân thiết.
Bất quá hình như Danh Hoài có nhắc đến mình với cô ấy thì phải? Như vậy cũng có chút an ủi a.
“A Hoài, cậu có nói xấu tôi không?”
“Phut…”
Lâm Bối Bối nghe thằng bạn mình xưng hô thân thiết với Danh Hoài như vậy thì phụt cả ngụm nước trong mồm ra.
Thân thiết như vậy bao giờ cơ chứ?
Danh Hoài cũng hơi đơ người nhìn đại ca đang chống nạnh đối diện cậu.
Sao cái tình cảnh này giống đi đánh ghen vậy nhỉ?
“Tôi không có nói xấu đại ca.
Nhưng mà anh đi theo tôi cũng không nên đâu.”
“Là Bối bảo bảo, Bối bảo bảo muốn đi theo đó.”
Ngọc Cảnh Anh không tiếc rẻ bán luôn thằng bạn thân mình.
Lâm Bối Bối vẻ mặt chết lặng nhìn thằng bạn trời đánh đổ oan cho mình.
Hắn có chết cũng không rửa sạch oan ức a.
Danh Hoài vẻ mặt tràn đầy “tin tưởng “ nhìn Ngọc Cảnh Anh.
Được rồi, nếu đại ca đã nói vậy thì cứ cho là vậy đi.
Trong quán ăn gia đình của Triệu Xuyến Chi, bốn người ngồi quanh bàn ăn, vẻ mặt của Ngọc Cảnh Anh rất chi là nghiêm trọng.
Cũng không có gì cả, chỉ là Tiêu Oánh liên tục gắp đồ ăn vào trong chén cho Danh Hoài.
“Đại ca, anh ăn không ngon à?”
Nhìn sắc mặt ghen tị của người đối diện, Tiêu Oánh liền hiểu rõ mọi chuyện.
Cô đầy đẩy khuỷu tay vào Danh Hoài, nháy mắt mấy cái.
Ngụ ý là gắp đồ ăn cho người ta đi kìa.
Bên này Ngọc Cảnh Anh càng thêm bùng cháy.
Thấy chưa, còn liếc mắt đưa tình nữa kìa.
Ngọc Cảnh Anh cắn cắn đôi đũa, cái miệng phình lên như con cá nóc.
Cảm tưởng như chỉ cần chọc vào là bể ra vậy.
Danh Hoài gỡ xương cá, sau đó đặt miếng thịt cá trắng nõn vào bát của đại ca của mình.
Cậu quan sát một thời gian biết Ngọc Cảnh Anh đặc biệt thích ăn cá, chỉ là lười gỡ xương.
Má của Ngọc Cảnh Anh lập tức xẹp xuống cái bẹp, nhanh chóng gắp lấy miếng cá bỏ vào miệng, nhai nhai nuốt nuốt tựa hồ rất vui vẻ.
Lâm Bối Bối bên cạnh há hốc mồm.
Thằng bạn dễ dụ, chỉ một miếng cá mà đã dỗ được mày rồi.
Bỗng nhiên Lâm Bối Bối cảm nhận được tia nguy hiểm