Kim Taehyung bị cào vào gò má, hắn phụng phịu không nói. Jungkook cũng nghiến răng chẳng thèm quan tâm. Bác sĩ lại càng chẳng biết nên nói gì, giám đốc trẻ trông như bị ép buộc, sản phu mặt mày lạnh như tiền. Cứ ngỡ như một giây sau sẽ rút súng chỉa vào đầu ông.
"Cậu, cậu ngồi đi." Bác sĩ hắng giọng, ông nhìn vào máy tính.
Trong lúc đó Jungkook quay sang nhìn hắn, đặc biệt chú tâm nhìn vào gò má Kim Taehyung. Mà giám đốc thì cứ chăm chăm nhìn cậu, hắn kéo ghế lại chỉ vào. "Anh ngồi đi, không phải lỗi của anh... là tại em hết!"
Jungkook tất nhiên biết xót, nhưng nếu cậu mềm lòng thì người lấn tới chắc chắn là hắn. Đại ca ngồi phịch xuống ghế, giám đốc hơi hoảng giữ chặt thành ghế. "Bác sĩ kiểm tra cho anh ấy đi, làm kĩ một chút."
Ông gật gật, bắt đầu xem hồ sơ của Jungkook. Cẩn thận xem xét từng chữ một, sau đó mới đẩy kính, lên tiếng. "Trước khi mang thai cậu có sử dụng chất kích thích không?"
"Tôi có... nhưng bây giờ thì không đâu ạ." Jungkook cúi mặt thành thật trả lời, đợi thêm vài ba câu hỏi nữa mới nhìn thấy bác sĩ gật đầu.
Ông vươn tay lấy lọ dung dịch, lại kéo ghế sát vào bên giường. Lúc này Jungkook vừa nằm xuống, không tự nhiên kéo áo lên. Cậu nhìn hắn, đột nhiên lên tiếng. "Cậu ra ngoài đi, tôi không thích bị nhìn như thế."
Bác sĩ cảm thấy hai người chồng chồng này đang giận dỗi nhau, ông không nhìn thẳng vào mắt ai. Chỉ lên tiếng. "Hai cậu đừng cãi nhau nữa, dù sao cũng là chồng chồng...-"
"Không phải!" Jungkook chưa phản bác được bao lâu, Kim Taehyung đã mặt dày ngồi xuống ghế. Kéo cổ tay đại ca rồi nắm lấy, bàn tay hắn đổ đầy mồ hôi. So với vẻ mặt bình tĩnh kia thì chắc chắn là đang hồi hộp.
Kim Taehyung cúi đầu mân mê mu bàn tay cậu, hắn hít một hơi. Trông chẳng khác nào đang hối lỗi, có điều một câu này thật sự ghim vào tim Jungkook. "Em xin lỗi, là tại em muốn nhìn con chúng ta... nhìn một chút thôi. Nếu không được thì em sẽ nhắm mắt lại."
Bác sĩ bắt đầu thoa lên bụng tròn một lớp dung dịch lành lạnh, kể từ lúc đó mỗi khi Jungkook khẽ liếc nhìn đều thấy hắn nhắm mắt. Tay vẫn nắm tay cậu, có điều trông rất yên ắng. Cũng chẳng bướng bỉnh hé mắt ra, chỉ vảnh tai lên nghe lời nói của bác sĩ. Rồi mới yên tâm mím môi, giống như đang mỉm cười.
Dẫu nghe hiểu từ miệng Jungkook rằng đây không phải của hắn, nhưng mà giám đốc thật sự vui mừng. Chỉ cần nghe qua lời bác sĩ đã cảm thấy rất hạnh phúc, còn âm thầm phì cười.
"Em bé... phát triển tốt không ạ?" Jungkook cảm thấy chính mình quá đáng một chút, dẫu sao cậu cũng muốn hắn có thể cùng ngắm con. Thế nhưng cũng chẳng ngờ Kim Taehyung lại nghe lời đến vậy.
"Tương đối tốt, từ tháng này hai đứa trẻ sẽ phát triển hơn. Sản phu như cậu tất nhiên cũng phải bổ sung rất nhiều, khuyến khích ở bên cạnh chồng cậu... cũng mong người nhà sẽ chú tâm vào sức khoẻ, cũng như tâm trạng của sản phu."
Kim Taehyung nghe như vậy lòng nôn nao vô cùng, hắn vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt. Có điều lại tò mò lên tiếng, trông có phần gấp gáp. "Là con trai hay con gái ạ?"
"Là hai bé gái!" Jungkook trả lời, vẫn đang dò xét nhìn Kim Taehyung. Sau đó phát hiện hắn cúi đầu cười, tay cũng nắm chặt tay cậu.
Jeon Jungkook kéo áo xuống, tay cũng