"Anh ở đây chờ em, đừng đi đâu hết nhé!" Kim Taehyung buông bàn tay hắn đang nắm ra, thay vì thế hắn lại xoa xoa trên tóc mềm.
Jungkook ở trước cửa công ty, nhìn ngó lung tung dòng người bước trên đường. Những chiếc xe mãi chạy, hay vài đứa trẻ từ trường được ba mẹ dắt về nhà. Đại ca cảm thấy tất cả đều yên bình, tựa như cách mà bản thân thường tưởng tượng ra viễn cảnh sau đó của một bức tranh. Bụng lớn rồi, bốn tháng. Jungkook vẫn chưa cảm nhận được vài ba cái đạp của hai bé nhưng cậu tự thấy thật sự rất diệu kỳ. Còn chưa từng nghĩ đến, ở cái tuổi này lại mang thai.
Trong khi Kim Taehyung đi lấy xe, khắp sảnh cũng nháo nhào lên. Có vẻ như ngoài cửa lại xảy ra chuyện. Nếu không phải là làm ở đây lâu thì chắc chắn cũng chẳng ai bất ngờ về chuyện "đánh ghen" giành giám đốc trẻ. Một số ít nhân viên thực tập tụm lại xem, số đông đã quá quen thuộc mải mê làm việc.
Lại chẳng hay hai người đang tranh giành giám đốc chính là hôn phu và bầu cưng của ngài. Jungkook không trở tay kịp, bị xô đẩy như vậy chỉ biết cúi đầu ôm bụng. Cậu không nghĩ ngợi được gì nhiều chỉ vì biết bản thân đang mang thai, dẫu sao cũng phải cẩn thận. Cậu nhăn mặt, tóc mềm đều bị nắm lấy. Khó khăn lắm Jeon Jungkook mới phản kháng lại được, tuy vậy cũng chẳng bằng người kia. Tuổi trẻ, sức trâu như đang điên tiết vừa khóc vừa lao tới.
Biết ai cũng muốn được yêu, nhưng Lee Sarang chẳng đủ can đảm để một người mang thai chẳng rõ của ai giành mất đi "chồng sắp cưới" được. Thân hình vốn nhỏ, so như thế nào cũng là thấp hơn Jungkook. Ấy vậy nhưng nó ỷ lại việc cậu đang mang thai, cứ thế đấm đá cho cho bỏ tức.
Một bên hỗn loạn không thôi, Jungkook cuối cùng vì sợ em bé bị tổn thương mới vội đẩy một cái. Dẫu sao cũng là đại ca, dù không thường đánh nhau, chỉ đứng sau nhìn bọn đàn em thô bạo đánh đấm thì Jungkook cũng học được chút ít. Lee Sarang mất đà ngã xuống khỏi ba bậc thang, chân đau đến không chịu nổi. Thấy được người giúp đỡ, Jungkook vui mừng không thôi. Cậu chẳng nghĩ được người quen kia của mình đang có vẻ mặt như thế nào.
"Jiwon! Đỡ cậu ấy dậy đi... tôi, tôi lỡ xô ngã."
"Anh ngốc à? Em gọi anh mãi không được, anh ở đây chạy theo thằng quỷ nhỏ để đánh nhau hay sao?" Jiwon lui tới trước nhà Kim Taehyung, hỏi thăm xung quanh cũng chẳng ai nói gì. Bây giờ tìm tới công ty lại chỉ thấy bu đen, bu đỏ. Vị hôn phu đánh nhau với một người mang thai, người cần ở đây nhất lại không thấy mặt.
"Không, em ấy đi lấy xe... tôi đứng đây chờ mà." Jungkook cố giải thích, nhưng so với cậu thì Không Lông Mày nào có chịu tin, căn bản vì đại ca thường lo nghĩ cho hắn, bất kể thế nào cũng sẽ nói tốt cho Taehyung.
Kim Taehyung dừng lại ở trước cửa, nhìn đám đông lại không khỏi nhíu mày. Nhân viên đứng ở đó vừa thấy hắn đã lập tức vác chân lên cổ bỏ chạy, lao xao nãy giờ ai mà chẳng biết chuyện giành giật giám đốc xảy ra thường xuyên. Dịp này mỗi lần thế lại sẽ đuổi bớt nhân viên