Vài hôm sau đó, Jungkook đến ngó nghiêng ở trước cửa nhà hắn. Lại gặp người đến đổ rác, đại ca đứng một bên nhìn nhìn. Đột nhiên lại mủi lòng đến giúp người ta.
"Con giúp cô nhé! Nhiều thế này làm sao mà dọn hết được chứ." Jungkook nhanh tay lẹ miệng, cậu phụ được rất nhiều thứ.
"Chỗ này người giàu nhiều lắm, lại thường xuyên quăng đồ có giá trị. Cậu xem này, hôm nay còn ném cả quần áo còn mới tinh." Người nọ vừa nói vừa đưa đồ cho cậu nhìn, Jungkook nhìn thấy lại tắt ngúm cả ý cười. Cậu tìm kiếm một chốc, sau đó phát hiện đây là quần áo mình trả hắn.
Bản thân cũng hơi lo sợ điều gì đó, nhưng sau cùng lại giữ vững quan điểm rằng chắc chắn ai đó xấu tính đã ném đi chứ không phải hắn. Lần này Jungkook muốn hỏi cho ra lẽ, nên cứ nhấn chuông cửa mãi. Cậu cầm bọc nilong phủi phủi bụi bẩn, tim đập rất nhanh. Mà chẳng nghĩ rằng bản thân sẽ ăn ngay một chuyện gì đó xui xẻo.
Kim Taehyung vừa gặp chuyện không vui, khuôn mặt hiện rõ vẻ không muốn tiếp khách. Lại vừa hay nhìn thấy ấu trĩ đáng ghét. Nhưng hắn chưa mở lời thì Jungkook đã dúi vào tay hắn bọc nilong. "Lần trước tôi đem trả cậu á, nhưng mà ai xấu tính ném vào thùng rác... bây giờ tôi tìm thấy rồi. Trả cậu!"
Jungkooo vẫn còn cười rất tươi, dường như là vì trước mặt là người cậu rất thích. Thế nhưng không quá một phút sau, những gì Kim Taehyung đáp lại vả vào mặt đại ca một cú đau điếng.
"Là tôi ném đó, đồ anh mặc qua rồi... còn trả lại làm quái gì? Bị điên rồi phải không? Hôm nào cũng thập thò trước nhà tôi, anh phát bệnh phải không? Dơ bẩn như vậy còn đem trả, anh là kiếm cớ!" Taehyung nhìn không nổi điệu cười ngờ nghệch của cậu, ở trước mặt Jeon Jungkook thật sự ném quần áo lần nữa vào thùng rác. Hệt như cách hắn đang giẫm nát chút gì đó ở nơi đáy trái tim của đại ca.
Cậu nhìn không nổi nữa, là xấu hổ cùng cực. Jeon Jungkook mím môi, mắng hắn. "Cậu điên đấy! Tôi thích cậu nên mới làm vậy... quần áo của cậu tôi giặt rất kĩ, còn ủi rất phẳng phiu. Cậu mới phát bệnh, tại sao lại ném đi ở trước mặt tôi chứ? Đồ con nít, không thích thì đừng ra ban công đứng nhìn tôi... đồ khó chịu! Tôi dơ bẩn cỡ nào cũng sẽ kéo cậu dơ bẩn cùng."
Jeon Jungkook xả hết ra, sau đó hùng hổ nắm chặt cổ áo hắn. Chân nhón lên một chốc, môi vừa chạm vào môi đối phương sau đó còn trây nước bọt lên môi hắn. Đại ca còn chưa chịu đi về, cậu đi nhanh tới thùng rác với tay vào cầm theo quần áo sau đó bỏ chạy. "Cậu thì sạch hơn tôi chắc, môi dính nước bọt của tôi... cậu, cậu nằm mơ mới sạh hơn tôi. Thằng ngốc bị chạm dây!"
Bao giận dỗi cuối cùng tan thành mây khói, Jungkook bây giờ lại càng xấu hổ hơn nhiều. Đại ca lau lau nước mắt còn