Tô Dĩ Nam nuốt nuốt nước bọt, con mẹ nó đáng yêu quá!!!
Mít Ướt vừa đáng yêu vừa dâm đãng như vậy, giống như muốn hút cả linh hồn của hắn đi.
Đừng nói vốn dĩ Tô Dĩ Nam đã thích Khương Điềm, nếu đổi lại là người khác chắc chắn cũng không nhịn được.
Côn thịt dữ tợn của Tô Dĩ Nam nhẹ nhàng cọ xát ở miệng tiểu huyệt, quy đầu vừa muốn cắm vào, tiểu hoa huyệt của cô đã không tự chủ được mà co rút lại, muốn hút lấy quy đầu của hắn.
"Đm, chặt quá!"
Trên trán Tô Dĩ Nam cũng lấm tấm mồ hôi, hắn thật sự muốn một phát mạnh mẽ cắm vào bên trong, xem lần sau cô còn dám câu dẫn mình nữa không.
Quy đầu to như trứng vịt bắt đầu từ từ cắm vào, nhưng vừa đụng vào tầng lá mỏng kia, hắn lại nghe được âm thanh nức nở.
Tô Dĩ Nam vội vàng ngẩng đầu, thấy hai mắt của Khương Điềm ngập nước liền hoảng loạn.
"Đừng khóc. Tôi không đi vào."
Tô Dĩ Nam thấy Khương Điềm đã đau thành như vậy, làm gì còn tâm trạng đâu mà cắm vào. Cả người Mít Ướt chỗ nào cũng tốt, mỗi tội cô còn quá non, làm còn chưa làm, cô đã khóc thành dạng này.
"Tôi không có khóc...Cậu mau đi vào đi!"
Khương Điềm cũng không biết nên giải thích tật xấu động tí là khóc của mình cho hắn nghe thế nào nữa.
Nhưng bộ dáng cô cau mày, đôi mắt hồng hồng càng làm Tô Dĩ Nam thêm đau lòng.
Bộ dạng này của Mít Ướt khiến hắn chỉ muốn hung hăng làm cô, khiến cô khóc mạnh hơn nữa.
Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ như vậy, chính là làm chết cô.
Hắn cố nén khoái cảm côn thịt bị tiểu nộn bức bao vây, chỉ cắm một cái quy đầu vào, sau đó cũng không động đậy.
Quy đầu to như quả trứng