Tiết này là tiết thể dục, giáo viên yêu cầu mỗi học sinh đều phải chạy 800m. Còn chưa bắt đầu mà Khương Điềm đã cảm thấy chán nản, cô còn nhớ lúc trước mình thi chạy 800m về bét.
Tiếng còi vang lên, nữ sinh trong lớp bắt đầu xuất phát.
Rất nhanh Khương Điềm đã bị tụt lại phía sau. Bộ ngực no đủ của cô không ngừng nhảy nhót, thoạt nhìn phá lệ mê người.
Những học sinh nam cũng nhanh chóng tụ vào một chỗ, nhìn chằm chằm ngực của Khương Điềm mà thèm thuồng.
Mấy nữ sinh thấy Khương Điềm được yêu thích như vậy thì không khỏi ghen ghét. Trong đó có người cố tình chạy chậm lại để Khương Điềm đụng phải mình.
Bất ngờ đụng phải khiến Khương Điềm không tránh khỏi việc ngã xuống đất. Đầu gối của cô cọ trên mặt sân đến nỗi túa máu.
"A, Khương Điềm, xin lỗi cậu nha. Tôi không biết cậu chạy chậm như vậy, cứ nghĩ phía sau đã không có người nữa."
Trần Nguyệt cười đầy giả dối, tỏ vẻ lo lắng đi đến trước mặt cô.
Lúc này lại có một nữ sinh khác lên tiếng: "Đây cũng đâu phải lỗi của Trần Nguyệt. Ai biết còn có người chạy chậm như thế. Mắt của cậu cũng đâu có mọc sau lưng mà biết được đằng sau có người."
Khương Điềm tức giận nắm chặt tay, nhưng cố tình cô lại không thể phản bác được vì dù sao cũng là cô đâm vào người ta trước. Cô vừa giận, nước mắt lập tức đảo quanh trong hốc mắt.
Trần Nguyệt thấy vậy lại càng thêm đắc ý. Mà những người khác trong lớp cũng đã sớm quen việc cô lập Khương Điềm. Cho dù có nữ sinh dám trắng trợn bắt nạt cô thì cũng chẳng có ai đứng ra bênh vực.
"Cậu ấy bị thương nên không học tiếp được. Tôi đưa cậu ấy đi nghỉ ngơi."
Tô Dĩ Nam lạnh nhạt nói xong, lại làm trò trước mặt mọi người bế Khương Điềm lên.
Được Tô Dĩ Nam ôm theo kiểu công chúa trước mặt bao người như vậy, Khương Điềm lại