Đau đớn vừa đi qua, giờ phút này trong hoa huyệt của Khương Điềm chỉ còn dư lại dục vọng mãnh liệt. Còn có chuyện gì hạnh phúc bằng được làm tình với người mình thích chứ?
Khương Điềm cưỡi ở trên eo Tô Dĩ Nam lắc lư trái phải, làm côn thịt cọ xát lung tung ở trong tiểu huyệt của cô.
"Tô Dĩ Nam, mau nhìn kĩ đi, bây giờ em đang cưỡng gian anh đó."
Hai hàng lông mày của Khương Điềm bởi vì đau đớn mà nhăn lại lúc này cũng đã giãn ra. Hai tay cô gắt gao nắm lấy Tô Dĩ Nam, phòng ngừa để mình khỏi ngã từ trên người của hắn xuống.
Nhưng động tác này khiến cô có cảm giác mình đang cưỡi ngựa vậy, còn Tô Dĩ Nam chính là một con bảo mã của cô.
"Mít Ướt, vừa nãy em còn khóc lóc kêu đau. Bây giờ lá gan cũng lớn lên rồi nhỉ? Còn dám nói cưỡng gian anh?"
Tô Dĩ Nam nhìn Khương Điềm bắt đầu hưởng thụ sung sướng khi làm tình thì hắn mới dám thẳng lưng chọc thủng tầng tầng lớp lớp thịt non trong cái động nhỏ kia.
"Em cũng không có sợ anh! Hứ!"
Khương Điềm nói xong còn dùng sức xoắn chặt hoa huyệt kẹp mạnh lấy côn thịt của hắn.
Nháy mắt cây gậy của Tô Dĩ Nam so với vừa rồi còn lớn hơn vài phần.
"Sao lại lớn hơn rồi?"
Khương Điềm cảm giác được côn thịt chôn sâu trong người mình bỗng nhiên trở nên lớn hơn. Rõ ràng cây gậy này khi cắm vào đã cứng lắm rồi, sao bây giờ lại to hơn thế này?
"Mít Ướt, em co rút bụng một chút, tiếp tục kẹp anh đi."
Tô Dĩ Nam nhịn không được bóp chặt eo cô, bắt đầu dùng sức đẩy eo về phía trước.
"Aaa~ Đừng động nhanh như vậy mà!"
Nguyên bản còn không sợ trời không sợ đất mà bây giờ Khương Điềm luống cuống không thôi. Bởi vì tốc độ của hắn thật sự quá nhanh. Thịt non trong hoa huyệt bị cọ xát đến phát đau, càng đáng sợ hơn chính là cái quy đầu to như quả trứng vịt kia thường đụng phải một chỗ thịt mềm rất nhạy cảm bên trong, hơn nữa hắn còn dùng rất nhiều sức khiến cả người cô không ức chế