Vu Phiêu Phiêu hưng phấn nhìn Tô Dĩ Nam cùng Khương Điềm, cô ta còn lén lấy điện thoại ra để quay lại khoảnh khác bẽ mặt này của Khương Điềm.
Nhưng ngay sau đó chỉ thấy Tô Dĩ Nam vội vàng cầm lấy ngón tay của Khương Điềm, nôn nóng hỏi:
"Tay của em có bị thương không?"
Ánh mắt lo lắng của Tô Dĩ Nam chẳng khác nào một tia sét đánh thẳng vào mọi người.
Chuyện này cũng khủng bố quá rồi.
Mít Ướt mà ai cũng có thể bắt nạt nay lại dám cầm hộp bút ném vào người đại ca. Nhưng Tô đại ca không những không tức giận mà còn lo lắng cô bị thương?
Hình ảnh này thật sự khó có thể tin.
Vu Phiêu Phiêu nắm chặt điện thoại, con ngươi đen nhánh như thuốc độc, ngọn lửa ghen ghét đang lan ra toàn thân cô ta.
Dựa vào cái gì chứ? Ngoại trừ một gương mặt không tồi thì Khương Điềm làm sao có thể so được với cô ta? Nhưng ngày thường cô ta chủ động bắt chuyện với Tô Dĩ Nam hắn còn coi như không nhìn thấy, thì làm gì có chuyện hắn sẽ vừa dỗ dành vừa lo lắng giống như bây giờ?
Trong khi tất cả mọi người đều đang hoảng sợ vì Tô Dĩ Nam không những không tức giận mà còn dỗ dành Khương Điềm thì cô lại quay sang trừng mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Biến!"
Mọi người lại được đổi mới tam quan thêm một lần nữa. Nghĩ thầm: dù Tô đại ca có nhẫn nhịn giỏi thế nào đi chăng nữa, nhưng đã đến mức này thì chắc chắn sẽ nổi giận.
Nhưng Tô Dĩ Nam lại cười hì hì nói: "Được được, anh biến ra chỗ khác. Em đừng tức giận."
Sau đó chỉ thấy Tô đại ca cầm sách vở ra ngoài hành lang đứng.
Mà Khương Điềm còn gục mặt xuống bàn, một bộ không thèm quan tâm.
Buổi chiều tan học Khương Điềm vẫn không thèm để ý đến Tô Dĩ Nam. Lần này nhất định phải cho hắn một bài học nho nhỏ, nếu không sau này Tô Dĩ Nam lại nhân lúc cô ngủ mà làm cô thì cô chịu thế nào được?
Nhưng bây giờ không để ý tới Tô Dĩ Nam, Khương Điềm lại có thêm một phiền toái.
Cô không về nhà của mình được, nhà Tô Dĩ Nam cũng không thể.
Vốn dĩ có thể ở ktx nhưng Khương Tuyết không muốn trọ ở trường. Ba mẹ cô cũng sợ người ngoài khua môi múa mép cho nên càng không cho phép cô ở ktx.
Bây giờ Khương Điềm chỉ có thể đi tìm một việc làm thêm, có thể làm vào sau khi tan học. Hơn nữa cô cũng muốn cố gắng tích cóp tiền trong khoảng thời gian này. Nếu dựa theo tiến trình của đời trước, dù nhà cô có tiền thì chắc chắn cũng sẽ không đồng ý cho cô học đại học.
Bởi vì người nhà cô cảm thấy, một khi cô đi nơi khác học họ sẽ không quản nổi cô nữa. Đến lúc cần có người đổi thận cho Khương Tuyết cũng không có.
Nghĩ đến đây Khương Điềm càng thêm kiên định chuyện đi tìm việc làm thêm.
Ở trên mạng tìm hồi lâu, Khương