Khương Điềm nghe Khương Tuyết nói vậy, cô trực tiếp coi như không nghe thấy gì. Nếu là cô ở đời trước, không chừng sẽ đau lòng thật.
Nhưng bây giờ cô chỉ là một linh hồn trọng sinh, sớm đã chẳng còn một tí tình cảm nào với hai mẹ con kia nữa rồi.
"Hai vị muốn ăn gì?"
Khương Điềm cầm thực đơn đi đến trước mặt bọn họ.
"Đúng là phục vụ hạ tiện." Sầm Mỹ Vân lạnh lùng nói.
Bà ta vừa mở miệng, sắc mặt của tất cả người trong nhà ăn đều trở nên khó coi. Rốt cuộc mấy lời này của bà ta chẳng khác gì đang mắng một lượt những người phục vụ ở đây.
"Ở đây không có cá chuối sông Dương Tử với tùng nhung sao?" Sầm Mỹ Vân cầm lấy thực đơn, vẻ mặt ghét bỏ nói.
"Mẹ, quán ăn này miễn cưỡng ăn là được rồi. Chứ lấy đâu ra mấy nguyên liệu đắt tiền như vậy ạ?"
Khương Tuyết che miệng, còn cố ý liếc Khương Điềm một cái.
"Những thứ mà mấy người muốn ăn chỗ này đều có."
Chỉ thấy Tô Dĩ Nam mặc đồng phục của quán ăn đi đến.
Khương Tuyết vừa nhìn thấy Tô Dĩ Nam đã có chút khiếp sợ. Nhưng phần lớn học sinh trong trường đều không rõ bối cảnh gia đình hắn ra sao cả.
Cô ta cho rằng hắn cũng ở đây làm thêm. Tên này bình thường còn chẳng thèm liếc cô ta lấy một cái, hại cô ta còn cho rằng gia thế nhà hắn phải kinh khủng lắm. Ai ngờ cũng chỉ là một tên nhà nghèo phải đi làm thêm để kiếm sống.
Khương Tuyết cười lạnh nói: "Tôi muốn gan ngỗng nhập từ nước Pháp, còn muốn tùng nhung trắng với cá chuối sông Dương Tử, tất cả đều còn tươi mới. Nhưng chẳng qua trong quán của mấy người không có những thứ này được, còn thích phùng má giả làm người mập*?
* Phùng má giả làm người mập: ý để chỉ trích những người làm chuyện vượt quá khả năng của mình.
Nhưng Tô Dĩ Nam vẫn rất bình tĩnh: "Xin hỏi hai vị muốn nhiều hay ít?"
Vốn dĩ Khương Tuyết muốn làm khó Khương Điềm cùng Tô Dĩ Nam, ai ngờ lại chẳng có tác dụng gì.
"Có bao nhiêu thì mang lên bấy nhiêu." Cô ta kiêu ngạo đáp.
Dù sao cô ta cũng không