Dịch: Vong Mạng***
“Ngọa tào(1)!”
Đột nhiên gặp cảnh kinh hãi thế này, cả người Lý Mộ lạnh đi, trái tim như ngừng đập. Hắn theo bản năng lui nhanh về sau, kéo dãn khoảng cách với mặt quỷ kia.
Trong đêm tối, mặt quỷ kia nhếch miệng cười cười rồi bất ngờ thổi một ngụm khí về phía trước.
Lý Mộ chỉ cảm thấy có một luồng gió lạnh tốc thẳng vào mặt, linh hồn tức thì như bị đóng băng, hắn muốn chạy trốn nhưng ngay cả động tác nhấc chân đơn giản cũng không thể làm nổi…
Lý Mộ ý thức được, hắn thực sự gặp quỷ.
Không phải là âm linh cấp thấp nhất, con quỷ này là ác quỷ có thể điều khiển âm khí tấn công…
Lý Mộ không cách nào khống chế thân thể, trông quỷ vật kia chậm rãi tiến đến, nội tâm hắn xoắn xuýt vô cùng, ngay lúc đó, hắn đột nhiên cảm giác được chỗ ngực ấm lên.
Chỗ đó có lá bùa là Lý Thanh giao cho hắn, Lý Mộ nghe lời nàng vẫn luôn mang nó theo bên mình.
Một dòng nước ấm từ ngựa tràn vào, xua tan hàn ý trong người, đồng thời cũng giúp hắn lấy lại được quyền điều khiển thân thể.
Lý Mộ không chút do dự, dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời này, sải bước chạy như điên về phía huyện nha.
Ảo ảnh kia đứng sau lưng Lý Mộ, nhếch miệng cười, nói: “Ngươi chạy không thoát…”
…
Giữa đêm đen, Lý Mộ nhắm thẳng hướng huyện nha liều mạng chạy trối chết.
Quỷ vật có chút đạo hanh thôi là người bình thường đã không đối phó nổi rồi, mà người thường trong cơ thể còn có bảy phách hộ thể khiến quỷ vật tầm thường không dám tới gần, hắn thậm chí còn chẳng có nổi một phách.
Huống chi, có thể thổi âm khí tấn công cũng nói rõ đối phương ít nhất cũng là ác quỷ cấp bậc Oán linh, kẻ mới bước vào giới tu hành như Lý Mộ không có bất kỳ thủ đoạn nào để đối phó.
Dù biết rõ mình không địch lại nhưng Lý Mộ vẫn còn đánh giá thấp sự lợi hại của con quỷ kia.
Hắn chạy được mười bước thì thân thể đột nhiên lại phát lạnh, muốn động cựa một chút cũng không được.
Con quỷ kia bay tới trước mặt hắn, âm u nói: “Đúng là gặp được một tên không có bảy phách. Đã không có bảy phách, ngươi cũng không sống được bao lâu, hôm nay ta nuốt ba hồn của ngươi, giúp đạo hạnh ta tiến thêm một bước…”
“A Di Đà Phật…”
Đang khi Lý Mộ lòng như lửa đột, ra sức giãy dụa, bên tai bỗng có tiếng Phật hiệu vang lên.
Thiền âm lọt vào trong tau, Lý Mộ chợt phát hiện hắn lần nữa giành lại được quyền điều khiển thân thể. Hắn ngẩng đầu nhìn về trước, dưới ánh trăng, một hòa thượng tay trái cầm bát, tay phải cầm một cây thiền trượng đang chậm rãi đi về hướng này.
Lý Mộ cuống cuồng chạy đến cạnh hòa thường, từ việc y phá giải hiểm cảnh mà bản thân hắn mắc phải đã có thể nhìn ra, hòa thượng này nhất định có chút bản lãnh, ít nhất cũng lợi hại hơn hắn.
Quỷ vật thấy hòa thượng kia, mặt liền lộ vẻ hung tợn, âm trầm nói: “Dã hòa thượng(2) từ đâu tới, dám can đảm phá hỏng việc tốt của ta.”
Hòa thượng ung dung đáp: “A di đà Phật, bần tăng Huyền Độ, đến từ Kim Sơn tự, không phải dã hòa thượng.”
Cái tên Kim Sơn tự này mới nghe liền tạo cho người ta cảm giác an toàn khó tả, trong đầu Lý Mộ không khỏi hiện lên hình tượng một hòa thượng áo trắng đang niệm câu “Đại Uy Thiên Long”.
Ngay lúc nào, xung quanh chợt có một đợt âm phong nổi lên, không gian theo đó lạnh lẽo hẳn đi, tiếng nói của quỷ vật càng thêm âm trầm: “Mặc kệ ngươi là từ chùa núi vàng hay chùa núi bạc(3), ngày hôm nay nếu ngươi phá chuyện tốt của ta, ta sẽ nuốt luôn cả hồn phách của ngươi.”
Lý Mộ bị trận âm phong này thổi cho thân hình lắc lư, nhưng thân hình hòa thượng lại sừng sững bất động. Y dùng ngữ điệu thương xót khuyên giải: “Nhân có Nhân đạo, quỷ có Quỷ đồ, ngươi tự thân tu luyện thì thôi, nhưng đoạt hồn phách con người là thiên đạo bất dung, đã phạm phải nghiệp chướng, chi bằng để bần tăng độ ngươi một lần, tiêu trừ nghiệp chướng, cũng thuận đường vãng sinh cực lạc…”
Quỷ vật kia có vẻ biết hòa thượng này không dễ chọc, sau khi hét một tiếng, từ trong thân đột nhiên thấy một đoàn khói đen tuôn ra, bao phủ cả thân thể nó. Khói đen quay cuồng không dứt, đồng thời lan ra ngoài với tốc độ cực nhanh, chỉ chớp mắt đã phủ kín cả Lý Mộ và hòa thượng.
Chỉ là, đám khói đen này khi sắp chạm vào bọn họ lại như đụng phải một bức tường vô hình, không cách nào tiến thêm được nữa.
Hòa thượng một tay nâng bình bát, một tay nắm thiền trượng, thất vọng nói: “Ngươi thực sự không muốn để bần tăng độ ngươi sao?”
“Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó không đã!” Âm thanh chói tai từ trong đám khói đen truyền ra.
Hòa thượng thở dài một tiếng, giao bình bát cho Lý Mộ rồi nói: “Tiểu thí chủ, có thể thay bần tăng giữ nó một lát không?”
Khói đen cuồn cuộn không dứt, Lý Mộ chưa từng thấy cảnh này bao giờ, sinh mệnh thứ hai mà hắn không dễ dàng gì mới có được, giờ hoàn toàn phụ thuộc vào hòa thượng này rồi.
Hắn lập tức tiếp nhận cái bình bát không chút do dự, có điều bình bát này không biết làm từ bằng vật liệu gì mà nặng hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, Lý Mộ nhất thời cầm không chắc, suýt nữa làm rớt, phải khá vất vả mới cầm chắc nó nâng lên được, hoàn toàn không giống như hòa thượng kia chỉ dùng một tay nhẹ nhàng nâng.
Hòa thượng nắm thiền trượng, mắt nhìn đám khói đen, cuối cùng nói: “Bần tăng hỏi lại ngươi một câu, ngươi rốt cuộc có để ta độ ngươi không?”
Trong khói đen không có bất kỳ âm thanh nào truyền ra, chỉ thấy càng lúc càng quay cuồng kịch liệt, tiếp đó từng cái móng vuốt do khói đen ngưng tụ xuất hiện, chộp thẳng về phía hòa thượng và Lý Mộ.
Bình bát trong tay Lý Mộ bỗng bừng lên những tia sáng màu vàng, mấy móng vuốt chụp tới hắn đụng tia sáng này liền dễ dàng tiêu tán.
Lý Mộ lại đưa mắt nhìn hòa thượng, chỉ thấy trên mặt y đã không còn tẹo dáng vẻ thương dân trách trời mà ngược lại có chút gấp gáp, hai tay nắm thiền thượng, nhảy bổ vào trong đám khói đen.
Sau đó, Lý Mộ liền nghe được một tràng những tiếng binh binh bốp bốp kèm tiếng hòa thượng tức tối chửi mắng truyền ra.
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
“Lão…, bần tăng có phải không cho ngươi thể diện đâu?”
“Cấp thể diện cho cái thứ không cần thể diện!.”
“Cũng không biết đi hỏi thăm một chút danh hào Huyền Độ của ta, bần tăng nghĩ độ ngươi, đó là cho ngươi thể diện, bao nhiêu người xin bần tăng độ mà bần tăng không độ, đừng có cho thể diện mà không cần…”
“Giờ bần tăng giữ lại cái mạng chó của ngươi trước, trong chốc lát ngươi vẫn cứ cứng cổ ngu si không hối cải, bần tăng cho ngươi hồn phi phách tán…”
…
Lý Mộ đưa hai tay nâng bình bát, mắt thấy đám khói đen kia từ trạng thái quay cuồng dần dần ngừng lại rồi tiêu tán…
Khói đen tan đi, bóng dáng hòa thương lại lần nữa hiện ra một cách rõ ràng, một tay y cầm thiền trượng, trên mặt lại khôi phục thần thái trách trời thương dân, chân bước tới cạnh Lý Mộ, nhận lại cái bình bát, mỉm cười nói: “Đa tạ thí chủ.”
Lý Mộ nuốt nuốt nước miếng, líu ríu đáp: “Không, không cần tạ…”
Hòa thượng lại niệm một tiếng Phật hiểu, “A di đà Phật, thí chủ không cần lo lắng. Ác quỷ kia đã bị bần tăng thu phục, bần tăng đã dùng Phật hiệu độ hóa nó, dẫn nó đi tới chính đạo…”
Dứt lời, y liền quay người rời đi, khi còn chưa đi chạy được hai bước, như nhớ nhớ ra gì đó, y quay đầu lại, lấy chuỗi Phật châu trên cổ tay xuống, đưa cho Lý Mộ rồi nói: “Bần tăng thấy thí chủ mất hết bảy phách nhưng trong người lại chứa đựng Bi Hỉ chi tình, đích thị là có tu công pháp Đạo môn, nhưng pháp lực của thí chủ quá yếu, trấn không nổi những thứ yêu ma quỷ quái này. Ta tặng chuỗi Phật châu này cho thí chủ, nó có thể đảm bảo cho thí chủ không bị yêu vật tà mị tới gần người…”
Lý Mộ lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng tiếp nhận Phật châu, khom người nói: “Đa tạ ân cứu mạng của đại sư…”
“A di đà Phật, giúp người tức là giúp mình…”
Tiếng hòa thường cứ nhỏ dần, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
Lý Mộ đứng trên con đường không một bóng người, ác quỷ không còn, khói đen không còn, hòa thượng cũng không còn, nếu như không phải chuỗi Phật châu kia vẫn còn trên tay, hắn thực sự cho rằng chuyện vừa rồi là do ảo giác sinh ra.
Ác quỷ là thật, khói đen là thật, hòa thượng cũng là thật, chỉ có một thứ suýt không còn là thật chính là hắn.
Mới tới thế giới này có mấy ngày, Lý Mộ đã thêm một lần trải qua tình cảnh nguy hiểm có thể khiến hắn mất mạng, trải nghiệm tối nay khiến hắn ý thức được rằng, hắn không thể tiếp tục như vậy được nữa.
Hắn không có bảy phách, trong mắt quỷ vật chẳng khác gì hải đăng soi đường.
Trong khoảng thời gian trước khi ngưng tụ được bảy phách, chuyện tương tự như hôm nay rất có thể một lần nữa xảy ra.
Hôm nay hắn may mắn gặp được hòa thượng kiến lộ bất bình, rút trượng tương trợ, sau này, sau này thì sao?
Không thể có chuyện lần nào hắn cũng gặp may mắn như vậy, ngày mai phải hỏi Lý Thanh một chút xem có biện pháp gì có thể khiến hắn nhanh chóng tăng cường thực lực không, để lần sau nếu có gặp lại mấy thứ yêu quỷ thì cũng không đến nỗi không có chút sức chống trả nào.
Hắn lấy lá bùa từ chỗ ngực áo ra, trải qua chuyện vừa rồi, pháp lực ẩn chứa trong lá bùa đã tiêu hao gần hết. Lý Mộ cất kỹ nó lại rồi đeo chuỗi Phật châu lên cổ tay rồi đi vào nhà…
Một đêm không ngủ.
Sắc trời vừa sáng, Lý Mộ liền rời giường đứng dậy, sau khi rửa mặt qua loa liền ra ngoài cửa ra vào đứng chờ.
Lý Thanh có thói quen luyện công vào buổi sáng, con đường này là chỗ nàng phải đi qua. Sớm nay sương mù dày đặc, cách hơn mười bước chỉ thấy một vùng trắng xóa, trên đường lúc này không một bóng người, cũng không biết hôm nay nàng có tới hay không.
Lý Mộ đứng đó một chút, chưa đợi được Lý Thanh đến thì cửa sân sát bên đột nhiên mở ra.
Cô gái tên Liễu Hàm Yên bê một chậu nước bẩn đổ ra ngoài ngoài cửa sân, sắc mặt nàng nhìn Lý Mộ vẫn không tốt lên tí nào, sau khi hừ lạnh một tiếng liền quay vào trong sân, đóng sầm cửa lại.
Lý Mộ giờ căn bản không còn tâm trạng đi chọc giận nàng, tối qua sau trải nghiệm kinh hồn bạt vía đó, hắn cả đêm không ngủ, lo sợ trước giường lại có âm linh lệ quỷ gì xuất hiện. Sáng sớm ra ngồi ở thềm đá trước cửa ra vào, cảm giác rối bời lại từng đợt, từng đợt kéo đến.
Không biết qua bao lâu, tâm hắn sinh cảm ứng, chậm rãi ngẩng đầu, thấy lớp sương mù dày đặc đang dần dần tiêu tán, cuối cùng một bóng dáng mảnh khảnh xuất hiện…
Khi thấy bóng dáng ấy, chỉ trong nháy mắt, bao nhiêu thấp thỏm lo âu trong lòng hắn liền an định lại.
Chú giải:
1. Ngọa tào: Đây là một câu chửi thề phổ biến từ mạng internet TQ, biểu đạt sự bất ngờ, kinh ngạc hoặc không tiếp nhận nổi.
2. dã hòa thượng: Là hòa thượng không thuộc chùa nào hoặc không được chùa nào nhận.
3. Kim Sơn tự nếu dịch thô ra là chùa núi vàng, tất nhiên tên riêng thì không ai dịch ra và cũng ít người xét nét, chỉ có con quỷ kia muốn chọc tức hòa thượng nên mới nói vậy.