Đại Chu Tiên Lại

Ta không xứng


trước sau

Dịch: Vong Mạng

***

Đường lớn, Dương Khâu huyện.

Tại một thanh lâu, một nữ tử xinh đẹp chạy theo một thanh niên, lấy một chiếc vòng tay từ trong tay áo, nhét vào ngực y rồi nói: “Cái này cầm đi mua rượu uống, ta đưa thêm cho chàng một miếng ngọc bội, chàng thích thì đeo bên mình, không thích cũng cầm lấy…”

Nam tử không nhận vòng ngọc, khoát tay, nói: “Ngươi để đeo đi…”

Nhìn hắn bước ra tới đường lớn, nữ tử xinh đẹp vội vàng hỏi: “Vậy mai chàng lại tới chứ?”

Nam tử quay đầu lại, hờ hững đáp: “Xem tình hình đã…”

Lý Tứ vừa mới bước ra khỏi thanh lâu liền bị hai người, một trái một phải đè vai xuống.

Y nhìn lại, phát hiện là Trương Sơn và Lý Mộ liền nghi hoặc hỏi: “Các ngươi làm gì đấy?”

Trương Sơn nghiêm nghị nói: “Tổ chức có một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng muốn giao cho ngươi.”

“Nhiệm vụ gì?”

“Đi cứu vớt một thiếu nữ.”

“Nói cụ thể.”

“Làm thiếu nữ kia yêu ngươi…”

Lý Tứ khoát tay áo, đáp dứt khoát: “Ta không dây vào chuyện tình cảm, các ngươi mời cao nhân khác đi.”

Trương Sơn tóm cánh tay y, nói tiếp: “Chuyện này liên quan tới một vụ án mạng, hiện tại chỉ có ngươi mới có thể giúp chúng ta.”

“Lý Tứ ta đời này cái gì cũng đụng, chỉ duy không đụng tình yêu. Ta chưa bao giờ làm trái nguyên tắc của bản thân, phiền các ngươi chịu khó nghĩ cách khác đi.” Lý Tứ kiên quyết từ chối.

Trương Sơn đột nhiên hỏi: “Còn nhớ rõ Thanh Thanh rời bỏ ngươi thế nào không?”

Lý Mộ chợt rùng mình, hai mắt đỏ ngầu nhìn Trương Sơn, hơi thở dần dần trở nên nặng nề.

“Có một cô gái gặp phải tình cảnh rất giống ngươi.” Trương Sơn thoáng dừng một chút rồi tiếp: “Khác nhau là, Thanh Thanh vì bạc mà vứt bỏ người, còn chồng chưa cưới của cô gái kia vì tiền đồ của mình, vì muốn kết hôn với con gái quận thừa, đang tâm giết hại nàng, vứt xác nơi hoang dã, không chỉ thế, tên súc dinh kia còn xin tu hành giả đánh tan hồn phách của nàng…”

“Việc chúng ta cần làm bây giờ chính là bắt tên súc sinh kia đền tội.” Trương Sơn nhìn vào mắt Lý Tứ, hỏi: “Cô nương đáng thương như vậy, ngươi thực sự không muốn giúp nàng sao?”

Lý Tứ, trán nổi gân xanh, mắt đầy tơ máu, nhắm mắt hồi lâu mới mở ra, hỏi: “Nói, muốn ta làm gì?”



Đợi Lý Tứ rời đi rồi, Lý Mộ mới nhìn Trương Sơn, hỏi: “Hắn được không?”

“Bỏ chữ ‘Không’ đi.” Trương Sơn đáp bằng giọng vô cùng chắc chắn: “Nữ nhân Dương Khâu huyện, bất luận là thiếu nữ hay thiếu phụ, từ mười tám cho tới tám mươi, không có ai hắn làm không được. Hắn đi thanh lâu, những nữ nhân kia dù phải bỏ ra tiền cũng hy vọng lần sau hắn lại tới…”

Từ sau sự kiện ảo cảnh lần trước, Lý Mộ đã phải lau mắt nhìn Lý Tứ rồi nên cũng không nghi ngờ khả năng của y.

Chỉ có điều, hắn thực sự nghĩ không ra, Lý Tứ kia dung mạo cũng chỉ coi là tạm được, thậm chí thoạt nhìn còn có chút lầm lì chán đời, rút cuộc là có bản lãnh gì mới có thể đạt được sự ưu ái của nhiều nữ nhân như vậy.

Nếu hắn học được loại bản lĩnh này của Lý Tứ, lo gì không thu thập được Dục tình?

Chuyện này dù sao cũng can hệ tới tính mạng của hắn, nhất định phải tìm cơ hội thỉnh giáo Lý Tứ một chút.



Trần Diệu Diệu thất thần bước đi trên đường. Nàng tới giờ cũng không thể ngờ được, chuyến đi Dương Khâu huyện lần này lại có kết cục như vậy.

Phu quân tương lại đức hạnh kém như vậy, nghĩ cũng phải, là nàng quá ngây thơ, tên kia là vì quyền lực của cha nàng mới đồng ý kết hôn với nàng chứ dưới gầm trời này sao có thể có người thích một cô gái như nàng chứ?

Nghĩ tới đây, trong lòng nàng liền muộn phiền không thôi.

Rầm!

Nàng chỉ biết lầm lũi bước đi, không cẩn thận đụng phải một người.

Cơ thể Trần Diệu Diệu chỉ hơi rung lên nhưng người kia lại bị đụng bay ra ngoài, ngã lăn trên đất.

Trần Diệu Diệu hoảng hốt, đang khi định bước tới hỏi thăm thì người thanh niên bị nàng đụng trúng kia đã nhanh nhẹn đứng dậy, chạy tới bên nàng rồi ân cần hỏi: “Vị cô nương này, ngươi không sao chứ?”

“Không sao.” Trần Diệu Diệu lắc đầu, nhìn thanh niên kia với vẻ sửng sốt.

Bởi hình thể của nàng nên ngoài cha mẹ nàng ra, ánh mắt mọi người nhìn nàng đều ít nhiều có chút khác thường.

Trong ánh mắt bọn họ có kinh ngạc, có nhạo báng, cho xem thường, nhưng chưa từng có ai mang ánh mắt như người thanh niên trước mặt nàng.

Lo lắng kèm theo một chút ân cần, ngoài cái này ra thì chỉ còn một mảnh thanh tịnh.

Nam tử trẻ tuổi thấy nàng không sao liền mỉm cười hỏi: “Ta là Lý Sơn, xin hỏi phương danh cô nương là?”

Dưới tình huống không biết thân phận nàng, chưa từng có ai dùng giọng điệu như thế nói chuyện với nàng, Trần Diệu Diệu cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Trần, Trần Diệu Diệu…”



Ba ngày sau.

Tại cổng lớn nha môn huyện nha, Trần Y Y kinh ngạc nhìn Trần Diệu Diệu, hỏi: “Trần tỷ tỷ sớm vậy đã muốn đi sao?”

Trần Diệu Diệu lộ vẻ không nỡ chút nào nhưng vẫn lắc đầu, đáp: “Ba ngày đã là lâu lắm rồi, nấn ná nữa, phụ thân sẽ phái người tới điệu ta về
đó.”

Trần Y Y tiếc nuối: “Từ biệt lần này, không phải bao giờ mới có thể gặp lại.”

Trần Diệu Diệu đột nhiên nắm chặt tay nàng, nói: “Y Y, cảm ơn muội.”

Trần Y Y khó hiểu hỏi lại: “Cảm ơn muội gì chứ?”

Trần Diệu Diệu mỉm cười đáp: “Nhờ muội, ta mới có thể tới đây, mới có thể thấy hắn…”

“Hắn?” Trần Y Y thoáng sửng sốt, hỏi tiếp: “Là Triệu Vĩnh sao?”

“Không phải.” Trần Diệu Diệu lắc đầu rồi tiếp: “Hắn là một người rất đặc biệt. Chỉ có hắn mới không chê dung mạo, tướng tá của tỷ. Hắn nói chỉ có người như tỷ mới có thể đặt hắn vào trong tim, không cho ai khác vào nữa. Hắn là thực lòng yêu thích tỷ đó…”

Trần Y Y giờ mới hiểu, vị tỷ tỷ này mấy ngày nay cứ đi sớm về trễ lại còn không cho nàng đi theo, hóa ra là đi gặp riêng một gã nam tử khác…

Nàng nhìn Trần Diệu Diệu rồi cẩn thận nhắc: “Trần tỷ tỷ, tỷ cũng đừng để bị kẻ khác lừa gạt đấy…”

Trần Diệu Diệu cúi đầu nhìn thân hình mình rồi cười cười, nói: “Tỷ và muội không giống nhau, tỷ có cái gì để hắn đi lừa gạt chứ?”

Trần Y Y quay đầu, đảo mắt nhìn thoáng qua Trương Sơn và Lý Mộ, môi mấp máy nhưng lại không nói gì thêm.

Trần Diệu Diệu thở sâu một hơi rồi nói: “Lần này về rồi, tỷ phải nói với phụ thân, tỷ không lấy Triệu Vĩnh, tỷ phải đợi hắn. Hắn nói ba năm nữa, đợi hắn giữ hiếu đạo xong, hắn sẽ tới nhà ta cầu thân…”

Trần Y Y thở dài, đáp: “Thực sự hy vọng Trần tỷ tỷ gặp được phu quân của mình…”



Trần Diệu Diệu đi rồi, Lý Mộ và Trương Sơn cũng từ miệng Trần Y Y biết được, nàng sau khi trở về sẽ lập tức hủy bỏ hôn sự với Triệu gia.

Lý Mộ thầm than, nữ nhân dính phải yêu đương, chỉ số thông minh quả nhiên xuống dốc không phanh. Lý Tứ chỉ dùng có một cái tên giả, một cái thân phận giả đã có thể lừa được trái tim nàng.

Trần Y Y khẽ thở dài, cảm thán: “Thật không biết chúng ta làm vậy là đúng hay sai nữa.”

Lý Mộ suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: “Nếu thật để nàng gả cho tên cấm thú Triệu Vĩnh mới là bi ai lớn nhất. Chúng ta đã làm một việc tốt.”

Trần Y Y ngẩng đầu nhìn hắn, kinh ngạc nói: “Lý Mộ, ngươi đã thay đổi nha…”

“Hể? Thay đổi gì chứ?” Lý Mộ tỏ vẻ khó hiểu hỏi.

Trần Y Y nhìn hắn, nói: “Ngươi trước kia nói không được mấy câu như vậy…”

Lý Mộ cười cười, đáp: “Người dù sao cũng sẽ thay đổi, chết qua một lần cũng sẽ nghĩ thông một vài chuyện…”

“Ngươi đúng là thay đổi rồi, có trách nhiệm.” Trần Y Y tán thưởng hắn một câu xong nói tiếp: “Đợi vụ án này kết thúc, ta sẽ đi thỉnh công với cha ta giúp các ngươi.”

Sau khi Trần Y Y rời đi, chỗ này chỉ còn ba người Lý Mộ.

Lý Tứ đứng dựa tường, miệng ngậm cọng cỏ, ngửa đầu một góc bốn mươi lăm độ nhìn trời, không biết đang suy nghĩ gì.

Lý Mộ dựa tường cạnh y, hỏi: “Ngươi làm thế nào?”

“Gì?”

“Để một cô gái trong ba ngày liền thích ngươi.”

“Muốn học?”

“Muốn!”

Lý Tứ nhổ cọng cỏ trong miệng ra, giảng giải: “Lang tâm chỉ có thể đổi lấy cẩu phế! Để một cô gái trao chân tình cho ngươi, cách tốt nhất chính là ngươi cũng phải trao chân tình cho cô ấy. Chân tình, chỉ có thể dùng chân tình để đổi!”

Lý Mộ nhìn y, hỏi: “Ngươi thật lòng với Trần cô nương sao?”

Lý Tứ đáp: “Ta với cô nương nào cũng thật lòng.”

Lý Mộ lắc đầu nói: “Vậy chân tình của ngươi thật chẳng đáng tiền.”

Lý Tứ giật giật khóe miệng, tự giễu nói: “Chân tình vốn cũng chẳng đáng giá…”

Lý Mộ trầm mặc một lúc rồi vỗ vỗ vai y, nói: “Có vài người, gặp lại chẳng bằng không gặp, có vài người, quên đi tốt hơn là nhung nhớ.”

Lý Tứ đột nhiên nhìn về phía hắn, nói: “Tiểu thư nói cũng đúng. Lý Mộ ngươi đúng thay đổi rồi, một tên gà tơ chưa cả nắm tay con gái lại có thể nói những câu này với ta…”

Lý Mộ chẳng muốn tranh luận với y, đổi chủ đề hỏi: “Ba năm sau ngươi định thế nào, thật tới phủ quận thừa hỏi cưới nàng sao?”

“Nàng là một cô nương tốt.” Lý Tứ mỉm cười, lắc đầu nói: “Là ta không xứng…”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện