Bên ngoài Thần Mộ Viên,
nương theo sắc mặt Bạch Minh dần trở nên an tĩnh lại, không khí nơi đây
trở nên có chút quỷ dị, từng đạo ánh mắt kinh nghi bất định không nhịn
được mà đều nhìn về phía Mục Trần.
Trước đó khi nhìn thấy Bạch Minh muốn tìm Mục Trần để gây khó dễ, bọn họ vốn muốn cho cả 2 lao vào nhau để triệt tiêu bớt sức mạnh, dù sao trong mắt bọn họ thì đội hình của Phượng Hoàng tộc cộng thêm tên Bạch Minh có thực lực cường hãn, đội ngũ tầm thường căn bản là không dám cùng bọn họ chống lại.
Nhưng đồn như lời, cục diện vốn là tiến thối lưỡng nan, lại bị Mục Trần
hời hợt hóa giải, không chỉ vậy còn đem Bạch Minh làm cho có chút chật
vật.
Quay mắt về phía những đội ngũ đã ra tay ngăn trở mình, mặc dù là Bạch Minh, hiển nhiên cũng không dám khiêu khích nhiều người.
Bởi vì một khi thực sự chọc giận Mục Trần, khiến hắn liều mạng mà kích
nổ Thôn Thú Lôi Tâm trong tay thì chỉ sợ đến lúc đó tất cả mọi người ở
đây đều bị liên lụy, đến lúc đó nói không chừng đại môn để tiến vào Thần Mộ Viên sẽ bị phá hủy.
Dù rất nhiều người cũng hoài nghi liệu Mục Trần thật sự có dũng khí để
phát nổ Thôn Thú Lôi Tâm hay không, tuy nhiên bọn hắn hiển nhiên cũng
không có can đảm để đánh canh bạc gọi là vạn nhất
Nếu đã vậy thì bọn họ cũng chỉ có thể tự mình xuất thủ để ngăn cản Bạch
Minh, miễn cho hắn thật sự làm cho Mục Trần nổi điên lên, đến lúc đó mọi người nơi này đều không có quả ngon để ăn.
Vì vậy, mặc kệ trong lòng của những chi đội ngũ này có muốn hay không, bọn hắn cũng chỉ còn cách ra mặt ngăn trở Bạch Minh.
Giữa bầu không khí yên tĩnh, từ phía Cửu Thải Khổng Tước tộc, vị nữ
cường giả mang đôi mắt năm màu nhìn về phía Mục Trần. Ngữ khí trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Vị bằng hữu kia, chúng ta tại đây tất cả mọi
người đều muốn đi vào Thần Mộ Viên. Cho nên cũng thỉnh ngươi thu hồi lại vật trong tay, chớ làm điều dại dột. Nếu không đến lúc đó, vạn nhất nơi đây bị phá hủy, sẽ khiến cho mọi người tại đây không đồng ý."
Vốn là trước đó bọn họ đối với tranh chấp giữa Mục Trần và Bạch Minh căn bản không hề quan tâm, nhưng cuối cùng cũng bị Mục Trần bức đến mức
không thể không ra tay, điều này cũng khiến cho nội tâm bọn hắn có chút
bất mãn, nên hiện tại muốn mở miệng cảnh cáo Mục Trần, ý bảo hắn làm
việc phải có chừng có mực.
Mục Trần nghe vậy, cũng chỉ cười, hắn nhẹ nhàng tung Thôn Lôi Thú Tâm
trong tay. Nói: "Chúng ta vốn không có ý gây chuyện, bất quá nếu như ai
đó thật sự cho rằng chúng ta là quả hồng mềm, ta đây sẽ cho kẻ đó biết
được vì sao biển xanh lại mặn."
"ĐCMM (Đít Cong Mịn Màng)!" sau lưng Bạch Minh, Bạch Bân sắc mặt có chút tái nhợt quát.
Bạch Minh sắc mặt đã khôi phục lại vẻ đạm mạc. Bất quá hắn nhìn như
không tức giận, chỉ là dùng ánh mắt giống như là băng đao nhìn chằm chằm vào Mục Trần, sâu trong đôi mắt có thể thấy được, hắn đã thực sự động
sát ý.
"Chuyện đó ta sẽ nhớ kỹ." Bạch Minh phất tay ngăn trở Bạch Bân. Chỉ là
ngữ khí thản nhiên nói: "Hi vọng vật ấy ngươi có thể một mực giữ lại."
Nghe được Bạch Minh, chung quanh phần đông đội ngũ cường giả mí mắt đều
là giật giật, cái này Bạch Minh tuy nhiên nhìn như vô hỉ vô nộ. Nhưng ai cũng cảm giác được, vào lúc này. Hắn đối với Mục Trần đã là sinh ra sát ý.
Nghĩ đến đây, bọn hắn cũng âm thầm lắc đầu. Cái tên gọi là Mục Trần này
cũng có chút thủ đoạn, nhưng dù sao vẫn còn quá yếu, hiện tại hắn dám
chống lại Bạch Minh, hiển nhiên là ỷ vào khỏa ngân sắc trái tim trong
tay cái kia.
Bất quá, tuy bọn hắn vật ấy đối với không quá quen thuộc, nhưng cũng có
thể đoán được đại khái, vật đó uy lực tuy rất mạnh, nhưng hiển nhiên số
lần sử dụng có hạn chế, thậm chí có khả năng là chỉ dùng được một lần
duy nhất.
Bằng không thì nếu như có thể sử dụng nhiều lần thì Mục Trần sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Bạch Minh như vậy, trực tiếp ném đi thì cho dù đội ngũ
Phượng Hoàng tộc có nhiều cường giả hơn đi chăng nữa, cũng chỉ sợ phải
chịu cảnh gà bay chó chạy, không chết cũng bị thương.
Mà bây giờ hắn cũng chỉ đơn giản là đem vật đó ra đe dọa, cũng không lập tức thúc dục, vậy hiển nhiên là vật ấy muốn sử dụng cũng có hạn chế rất lớn, vì vậy hiện tại hắn cũng chỉ đem vật ấy ra để đe dọa mà thôi.
Cho nên, đợi đến thời điểm Mục Trần đem vật ấy sử dụng, e rằng Bạch Minh sẽ lập tức tìm hắn để tính sổ.
"Chuyện này cũng không phiền đến các hạ phí tâm." Mục Trần cười nói, hắn trở tay đem Thôn Lôi Thú tâm thu lại, vật này uy lực quá mạnh mẽ, dùng
để đối phó Bạch Minh, thật sự là có chút không nỡ.
Mà về phần uy hiếp của Bạch Minh, hắn cũng không để tâm lắm, Bạch Minh
thực lực quả thực rất cường hãn, so với Kim Kình Thiên thì mạnh hơn
không chỉ một bậc, tuy nhiên, nếu như thật sự phải chính diện đối mặt
thì cho dù không dùng Thôn Lôi Thú tâm, hắn cũng có thể khiến Bạch Minh
phải nếm quả đắng.
Trước đó hắn sở dĩ đem Thôn Lôi Thú tâm ra, cũng chỉ là muốn chấn nhiếp
những tên gia hỏa kia một chút, ở chỗ này, nếu như không có thể hiện ra
đủ thực lực, chỉ sợ phiền toái sẽ không ngừng tìm tới, đã như vậy không
bằng ngay từ đầu đem toàn bộ chấn nhiếp một phát để chấm dứt hậu hoạn.
Mà tế ra Thôn Lôi Thú Tâm thì hiệu quả hiển nhiên cũng coi như không tệ, không chỉ khiến Bạch Minh kiêng kị tránh lui, mà ngay cả những đội ngũ
cường đại đều là sinh lòng kiêng kị sâu sắc, thậm chí còn không thể
không ra tay đem Bạch Minh ngăn cản lại.
Vị nữ tử của Cửu Thải Khổng Tước tộc nhìn thoáng qua Mục Trần đang mỉm
cười, từ sâu trong đôi mắt thấy hắn dường như không có bao nhiêu sợ hãi, điều này làm cho nàng có chút nhíu mày, chẳng lẽ tên nhân loại bất quá
chỉ là Lục phẩm Chí Tôn, ngoại trừ dựa khỏa trái tim ngân sắc đó thì hắn vẫn còn có thủ đoạn khác để chống lại Bạch Minh hay sao?
Nghĩ mãi không có đáp án nên cũng chỉ đành lắc đầu, bất luận Mục Trần có hay không có thủ đoạn đối phó thì đối với nàng đều không quan trọng,
chỉ cần vào được Thần Mộ Viên thì bọn người Mục Trần cùng Bạch Minh dù
có liều sống liều chết với nhau cùng nàng không có quan hệ, chỉ cần lúc
này bọn hắn có thể giữ yên lặng, không đem nơi này là phá hư được.
"Chư vị, nơi này là cửa vào tiến vào Thần Mộ viên, bất quá Thần Mộ Viên
bên trong cùng bên ngoài vốn chia thành 2 phần, bên ngoài thì tùy ý
không ngăn trở,
chỉ là bên trong đó Thú Linh vô số, nếu như cảm thấy có
lòng tin, tự nhiên có thể xông vào một lần."
Vị kia thanh lệ nữ tử đôi mắt đẹp nhìn quanh phần đông đội ngũ, thản
nhiên nói: "Bất quá nếu muốn tiến vào nội vực, thì là cần một ít tư
cách."
"Khổng Linh Tiên Tử, làm thế nào mới có tư cách?" Có đội ngũ nhịn không được lên tiếng hỏi thăm.
"Nàng gọi là Khổng Linh ư" Mục Trần liếc nhìn nàng, thần sắc bất động,
từ trên người, nàng có giác ứng được khí tức nguy hiểm, thực lực nàng ta e rằng không thua Bạch Minh.
Nữ tử tên là Khổng Linh hào quang lưu chuyển, ngữ khí trong trẻo nhưng
lạnh lùng bình thản đáp: "Tư cách là một khỏa chi tâm của Bát phẩm Thú
Linh."
Xôn xao.
Lời vừa nói ra, bốn phía lập tức một mảnh xôn xao, không ít đội ngũ sắc
mặt đều nhịn không được biến đổi, chi tâm của Bát phẩm Thú Linh, chính
là nói muốn họ đi vào nội vực chém giết một đầu Bát phẩm Thú Linh?
Đây chính là có thể so với cường giả Bát phẩm Chí Tôn a!
Bọn hắn tại đây, ngoại trừ những đội ngũ đỉnh cấp thì những người khác
làm sao dám đơn giản đi tìm Bát phẩm Thú Linh chem. giết, mặc dù cuối
cùng có thật sự chiến thắng, thì e rằng cũng sẽ trả 1 cái giá thảm
trọng.
" Chi tâm của Bát phẩm Thú Linh ư" Mục Trần nghe vậy, lông mày cũng hơi
nhíu lại, cùng bọn Cửu U liếc nhìn nhau, để đạt được tư cách chỉ sợ
không phải là chuyện dễ dàng, tuy nói Bát phẩm Thú Linh linh trí không
cao, nhưng dù sao cũng có được thực lực của Bát phẩm Chí Tôn, đội ngũ
tầm thường chỉ cần một chút sơ sẩy, chỉ sợ kết cục sẽ là toàn quân bị
diệt.
Hiện tai những đội ngũ có đủ tư cách khiêu chiến Bát phẩm Thú Linh, chỉ sợ không vượt qua mười đầu ngón tay.
" Không biết bên trong nội vực, đến tột cùng có cái gì?" Mục Trần ánh mắt chớp động, chợt đột nhiên lên tiếng hỏi.
Một ít đội ngũ khác nghe vậy cũng lập tức đem ánh mắt hướng về phía
Khổng Linh, tuy bọn hắn biết được cái gọi là Thần Mộ Viên không phải
phàm địa, nhưng vẫn như cũ không rõ ràng lắm là tận sâu bên trong đến
tột cùng có bảo bối gì.
Khổng Linh liếc nhìn Mục Trần, trên gương mặt thanh lệ nhìn như cười mà
không phải cười chậm rãi nói: "Trong đó đến tột cùng có cái gì, đợi đến
lúc ngươi thực sự bước vào trong đó, lúc đó tự nhiên sẽ biết."
Trong lời nói của nàng mang theo một tia trêu tức, hiển nhiên không tin
rằng Mục Trần có thể tiến vào nội vực, đương nhiên, nếu như hắn cam
lòng đem khỏa trái tim ngân sắc kia ra dùng thì có thể, bất quá sau khi dùng xong, chỉ sợ Bạch Minh sẽ lập tức tìm hắn tính sổ thủ.
Đối với lời nói trêu tức của Khổng Linh, Mục Trần cũng không tức giận, chỉ là ôn hòa cười nói: "Đa tạ, hẹn gặp tại nội vực."
Khổng Linh nao nao, không hiểu tên này lấy đâu ra sự tự tin đó, cũng
không biết đến tột cùng là hắn cậy mạnh hay là thật sự có một ít thủ
đoạn.
"Lúc này chính là thời điểm mà tử khí trong thần trong mộ viên dày đặt
nhất, bất quá chỉ cần đợi đến sáng sớm, lúc tử khí bên trong thần mộ suy yếu, đó chính là thời điểm tốt nhất để tiến vào Thần Mộ Viên."
"Đa tạ Khổng Linh Tiên Tử."
Phần đông đội ngũ đều thành tâm ôm quyền cảm tạ, vốn Khổng Linh không
cần phải nói cho bọn họ chi tiết tới vậy, với thực lực của những hoàn
toàn có thể tự mình tiến vào trong Thần Mộ Viên để cướp lấy bảo bối.
Khổng Linh nghe vậy, cũng chỉ là cười nhạt một tiếng, nàng nói nhiều như vậy, hiển nhiên không phải là muốn được mọi người cảm tạ, chỉ có điều
xuất thân là Cửu Thải Khổng Tước tộc, vốn là chủng loại cực kỳ kiêu
ngạo, làm cho nàng cũng khinh thường việc làm cho người bên ngoài bởi vì vô tri vô giác đi chịu chết mà thôi.
Mục Trần nghe xong lời của Khổng Linh, cả đội cũng tự tìm một tòa nham
thạch rồi ngồi xuống, sau đó nhắm mắt dưỡng thần, bây giờ cũng không có
cách nào để tiến vào Thần Mộ Viên nên việc có thể làm bây giờ là chờ đợi mà thôi.
Mà ngay lúc Mục Trần vừa ngồi xuống, tâm thần chợt khẽ động, ánh mắt của hắn đột nhiên lóe lên, bởi vì hắn phát giác được, bên trong cánh tay
vốn là nơi bị chiếm giữ bởi Chân Phượng chi linh, vào đúng lúc này bỗng
chấn động một cái.
Mà bên trong loại chấn động này tựa hồ đang ẩn chứa một loại cảm giác
kiêng kị, nhưng bên cạnh cảm giác kiêng kị, lại có thêm cảm giác gần
gủi.
Đến tột cùng là thứ gì có thể khiến cho Chân Phượng chi linh vừa cảm thấy kiêng kị, đồng thời lại có cảm giác gần gũi chứ?
Nội tâm Mục Trần khẽ chấn động, cảm giác thân cận chứng tỏ là vật đó
cùng loại huyết mạch với Chân Phượng bên trong cơ thể hắn, mà bên trong
Phượng Hoàng nhất tộc, tồn tại có thể làm cho Chân Phượng sinh cảm giác
kiêng kị cùng thân cận, chỉ có hai loài.
Chân Hoàng cùng với Bất Tử Điểu.
Mà bên trong Thần Mộ Viên, cũng không nghe nói là có Chân Hoàng vẫn lạc, như vậy cũng chỉ có loại thứ hai
Mục Trần ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào Thần Mộ Viên, xem ra chổ này thật sự là nơi Viễn Cổ Bất Tử Điểu vẫn lạc!