Khi Mục Trần hạ xuống ngọn
núi, ánh mắt hắn nhìn về phía trước liền thấy được đằng sau ngọn núi là
một tòa sơn cốc cực lớn. Sơn cốc hiện ra vẻ âm u tối tăm, tử khí kinh
người tràn ngập khắp nơi đây. Mà tử khí quá mức nồng đậm liền tạo thành
từng đám tử vân phiêu lãng trên 9 tầng trời. Bên trong tầng mây có từng
hạt mưa phùn màu đen phiêu phù nhè nhẹ rơi xuống, những hạt mưa này đều
do tử khí biến thành cả. Độ nồng đậm của tử khí nơi đây đã vượt xa tất
cả các nơi mà Mục Trần từng chứng kiến ở Thần Thú Chi Nguyên. Hơn nữa ở sâu trong sơn cốc, Mục Trần có thể mơ hồ nhìn thấy hơn 10 thân ảnh màu
đen, chúng đang lẳng lặng ngồi xếp bằng, toàn thân chúng tràn ngập tử
khí đầy trời. Mà độ cường hãn của tử khí này phải hơn mấy lần so với con Thú Linh Bát Phẩm đã giết lúc trước. Hiển nhiên những hắc ảnh này đều
là Thú Linh Bát phẩm, hơn nữa còn là những con nổi bật bên trong đám Thú Linh Bát Phẩm là đằng khác. Mỗi một đầu hắc ảnh đều mạnh hơn con Thú
Linh bát phẩm lúc trước rất nhiều!!! "Đó là chỗ nào vậy?" Đám Cửu U
cũng đã đến bên cạnh Mục Trần đồng thời nhìn qua sơn cốc một tí mà sắc
mặt ai cũng biến đổi kịch liệt, ánh mắt càng là che giấu hoảng sợ cùng
sợ hãi. Mục Trần lắc đầu, nói: "Bát phẩm Thú Linh bị chúng ta săn giết
lúc trước, chỉ sợ là nó muốn đi vào tòa sơn cốc này, bất quá cuối cùng
bị cưỡng ép chạy ra. . ." Những dấu vết đánh nhau cùng thương thế trên
người con Thú Linh Bát Phẩm cho thấy. Nó từng xung đột với thú linh ở
trong sơn cốc này, nhưng cuối cùng vẫn chịu thất bại chỉ có thể ly khai
mà thôi. Cửu U nghe vậy nhăn trán nhỏ lại, tử khí đối với Thú Linh mà
nói cũng giống như bọn họ dùng linh lực trong thiên địa để tu luyện vậy, cho nên phần lớn Thú Linh sẽ coi sơn cốc này là bảo địa để tu luyện.
Tuy rằng linh trí Thú Linh không tính là mạnh mẽ lắm, nhưng bằng bản
năng vốn có vẫn sẽ thúc giục chúng tìm kiếm đến nơi tốt để tu luyện.
Nhưng hình như nơi đây đã bị những thú linh khác chiếm trước rồi, chắc
chắn sẽ không cho con linh thú kia vào đây. "Chỗ này tối thiểu đã vượt
qua 10 đầu thú linh Bát phẩm." Sắc mặt Hàn Sơn đã trắng bệch, nói ra.
Đây chính là tương đương với đội hình 10 Chí Tôn Bát phẩm, nếu như bọn
hắn cố đâm vô mà muốn rút ra an toàn chắc chắn sẽ không được, ít nhiều
cũng sẽ mất mấy cái răng ^^! Mục Trần nhìn chằm chằm vào sơn cốc kia,
mi tâm hắn có hắc quang hiển hiện, Diệt Sinh Đồng mở ra một tia, hắc
quang xuyên thủng không gian xuyên qua tử khí sền sệt ở khắp sơn cốc để
xuyên vào tận sâu bên trong. Sơn cốc này cực kỳ khổng lồ, càng không
phát ra chút sinh cơ nào, Thú linh trong đây cũng không có nhiều, nhưng
mỗi 1 đầu đều có tử khí kinh người, hiển nhiên đều đạt đến cấp độ bát
phẩm. Hơn nữa trong khi quan sát, Mục Trần phát hiện, những thú linh
này chỉ có thể ở bên ngoài sơn cốc, còn chỗ sâu bên trong sơn cốc càng
lộ ra thần bí khó lường mà tử khí nơi đây cũng là nồng đậm nhất, nhưng
không có một đầu thú linh bát phẩm nào dám xâm nhập vào trong đó. "Sâu
trong sơn cốc nầy, đến cùng là có cái gì nhỉ?" Ánh mắt Mục Trần chớp
lên, trong lòng có chút kinh nghi, hắn hơi chút trầm ngâm, Diệt Sinh
Đồng đã triệt để mở ra, hắc quang lóng lánh, xuyên thủng hư không, trực
tiếp là nhìn trộm chỗ sâu nhất trong sơn cốc. Tử khí nơi đó bị Diệt
Sinh Đồng chiếu rọi xuyên thấu, cảnh vật trong đó lộ ra trong tầm mắt
của Mục Trần. Ở chỗ sâu trong kia, hình như có một mảnh đầm lầy màu
đen, đầm lầy vô cùng to lớn, bùn đất trong đó nếu nhìn cẩn thận sẽ phát
hiện đều do tử khí cực kỳ nồng đậm tạo thành. Một cỗ âm hàn chi ý đáng
sợ quanh quẩn ở trong Thiên Địa, khiến thiên địa linh lực nơi đây đều có chút ít dấu hiệu bị ô nhiễm. Mục Trần nhìn ngó mảnh đầm lầy này, một
lát sau tâm thần hắn đột nhiên động một cái, ánh mắt phảng phất là bị
dẫn động, đã tập trung vào chỗ sâu trong đầm lầy, chỉ thấy được chỗ đó
có một khối khô mộc sinh trưởng, mà lúc này ở bên trên khô mộc đang có
một nhân ảnh lẳng lặng ngồi xếp bằng. Đạo nhân ảnh kia không hề có sinh cơ mà quanh thân cũng không có tử khí tràn ngập, đơn giản nhìn qua thì
giống như người vừa mới chết. Bất quá, khi Mục Trần phát hiện nhân ảnh
này, đồng tử trong mắt của hắn mãnh liệt co rụt lại, bởi vì chỉ trong
một thoáng hắn chính là cảm nhận được một loại cảm giác uy hiếp mãnh
liệt cực đoan từ nhân ảnh kia mang lại. Loại cảm giác uy hiếp này đã
vượt rất xa bất luận 1 con Bát phẩm Thú Linh nào! Đạo nhân ảnh kia
giống như đang nhắm mắt ngủ say, bất quá nó tựa hồ cũng là cảm ứng được
có ai đó đang nhìn trộm mình, mắt nó dường như có chút nhấp nháy di
chuyển, hình như là muốn mở ra. Mục Trần nhìn thấy như vậy liền tranh
thủ thu hồi ánh mắt. Rồi hắn như có điều suy nghĩ. Nhân ảnh kia tuy
không có tử khí quanh quẩn xung quanh nhưng Mục Trần biết rõ, đây vẫn là một đầu Thú Linh. . . Chỉ có điều đầu Thú Linh này cường đại hơn xa so với những Thú Linh trước mà thôi, nói không chừng. . . Đây là một đầu
Thú Linh Cửu phẩm! Nghĩ đến đây, Mục Trần cũng tự mình chấn động, đây
chính là có thể so với Cửu phẩm Chí Tôn, tồn tại đỉnh phong trong Chí
tôn cảnh. . . Chỉ có đặt chân đến một bước này, mới có tư cách lao tới
cái đích là cấp độ Địa Chí Tôn mà thôi. . . Nếu đầu Cửu phẩm Thú Linh
này mà lao vào đám bọn họ, chỉ với sức một mình nó sẽ huyết tẩy cả đám
Mục Trần. Bất quá, vì sao đầu Cửu phẩm Thú Linh này lại một mình dừng
lại trong đầm lầy kia, hơn nữa nhìn vị trí nó dừng lại, không giống đang tu luyện, ngược lại giống như đang thủ hộ cùng đợi cái gì đó. . . Mục
Trần nhanh chóng suy nghĩ, chợt dường như hắn phát hiện gì đó, hắc quang ở mi tâm lại lập loè, ánh mắt lần nữa bắn về chỗ sâu trong sơn cốc,
trực tiếp nhìn về trung ương mảnh đầm lầy rồi tìm kiếm ra khắp bốn phía. Ở chỗ đó hắn cảm ứng được một ít chấn động không đồng dạng với nơi
đây. Mục Trần tìm kiếm một lát đã thấy rồi, bởi vì loại chấn động khác
biệt bên trong đầm lầy tràn đầy tử khí này nhận ra dễ dàng vô cùng. Vì
vậy sau thời gian ngắn ngủn hơn mười hơi thở ánh mắt Mục Trần chính là
ngưng tụ nhìn về một chỗ trong đầm lầy, sau
đó trong mắt hắn hiện lên
nồng đậm không thể tưởng tượng. Xuất hiện trong tầm mắt Mục Trần chính
là một đầm nước rộng khoảng 20 trượng, đầm nước đó thanh tịnh sạch sẽ,
từ nó tản mát ra Linh khí nồng đậm, hơn nữa ở trong thủy đầm sinh trưởng nhiều đóa Thanh Liên, sinh cơ dạt dào. Mục Trần kinh ngạc mà nhìn cái
đầm nước này, nếu như ở bên ngoài Vạn Thú Mộ, hắn sẽ chẳng chú ý đến đầm nước như vậy. Nhưng nơi đây lại bất đồng, ở nơi không có bất kỳ sinh cơ nào lại xuất hiện một cái thủy đầm tràn ngập sinh khí, điều này hiển
nhiên kỳ quái vô cùng. . . Hơn nữa, sinh khí trong đầm nước dường như
mạnh có chút thái quá. Nhưng chẳng qua là sức sống này chỉ tồn tại
trong đầm nước, đến ngay cả bên cạnh bờ mà nó cũng chưa từng truyền ra
chút sinh cơ nào. Cho nên xung quanh thủy đầm vẫn là không khí trầm
lặng, mà thanh liên trong đầm nước chính là sinh khí làm đẹp duy nhất
nơi đây. Mà nói về mặt lý luận bình thường sẽ là ở nơi Cực Tử vốn không nên tồn tại sinh khí, trừ phi nơi đây cũng tồn tại dạng như Đa Bảo Thú
vẫn lạc lưu lại khí tức bảo hộ. Nhưng lúc trước Mục Trần cẩn thận cảm
ứng qua rồi. Nơi đây không tồn tại bất kỳ khí tức cường đại nào lưu lại
cả. Cho nên, thủy đàm tràn ngập sinh khí này chính là do Thiên Địa sinh ra. Mục trần nhanh chóng suy nghĩ, mặc dù nơi đây tử khí nồng đậm đến
mức tận cùng, nhưng có cái gọi là hết cơn đói khổ sẽ đến ngày sung
sướng, thiên địa có cân bằng chi đạo. Khi tử khí đã mạnh tới cực hạn,
thì bên trong cái chết sẽ có tân sinh hiện ra. Mà những đồ vật ra đời
theo chiều hướng như vậy, chính là Thiên Địa chi bảo hiếm có vô cùng.
"Trong đầm nước này, tất có kỳ bảo ra đời!" Trong mắt Mục Trần tinh
quang lập loè, Diệt Sinh Đồng ở mi tâm ngưng tụ quang mang mãnh liệt,
hắn không quan tâm mệt mỏi mà trực tiếp thúc giục toàn lực để nhìn sâu
bên trong thủy đàm, tận cùng đầm nước theo thời gian dần trôi qua ở
trong tầm mắt Mục Trần càng trở nên rõ ràng, mà con mắt Mục Trần cũng
vào lúc này đột nhiên trợn to. Ở đáy đầm nước, sinh trưởng một đóa
Thanh Liên to cỡ nắm tay, xanh biếc giống như là phỉ thúy, đang lẳng
lặng sinh trưởng. Nó rõ ràng là xuyên vào bên trong đầm lầy tử khí,
nhưng lại phát ra ánh sáng long lanh, không nhiễm chút bụi trần, một cỗ
sinh cơ kinh người chấn động phát ra từ nó làm cho đầm nước cũng trở nên thanh tịnh. Bích Ngọc Thanh Liên kia có chút mở ra, mà ở chỗ hạt sen
kia tức thì là có thêm một viên giống như là Bạch Ngọc Liên Tử, mặt
ngoài Liên Tử có đường vân huyền ảo che kín mít. Đây không phải do con
người tạo ra, mà là Thiên Địa vẽ ra, phảng phất như nổi lên sinh cơ
bành trướng cùng thiên địa linh lực vô cùng tinh thuần. "Đây là. . ."
Mục Trần kinh ngạc nhìn qua Thanh Liên vẻn vẹn to chừng quả đấm, một lát sau, trong nội tâm hắn nhịn không được hít sâu một hơi, thì thào lẩm
bẩm: "Cửu Chuyển Thanh Liên?" Cửu Chuyển Linh Liên chính là là một loại thiên tài địa bảo hiếm thấy, nó hấp thụ sinh khí trong thiên địa để
sinh ra, dị thường huyền diệu, nghe nói có thể nghịch chuyển sinh tử,
huyền ảo khó lường. Hơn nữa nó còn rất vừa lòng người chính là có tin
đồn nếu là nuốt luyện hóa nó, có thể tăng lên tỷ lệ thành công đột phá
gông cùm xiềng xích Chí Tôn cảnh. Mọi người đều biết, bên trong đại thế giới, muốn đột phá đến Địa Chí Tôn là khó khăn bực nào, vô số thiên
kiêu đã tiêu hao hết nhuệ khí cùng thiên phú ở Chí Tôn Cửu phẩm, do đó
dừng lại tại Cửu phẩm Chí Tôn, cả đời cũng không thể bước một bước giống như nghịch thiên cải mệnh chính bản thân mình! Cũng bởi vì như thế,
những thiên tài địa bảo có thể tăng lên khả năng phá tan gông cùm xiềng
xích Chí Tôn cảnh mới càng cực kỳ trân quý. Giá trị của nó căn bản không có cách nào hình dung, mà dưới mắt cái Cửu Chuyển Linh Liên này là xếp
thứ nhất. Đối mặt với dị bảo bậc này, đến cả Mục Trần, đều nhịn không
được tim đập rộn lên, Địa Chí Tôn. . . Đây là cấp độ mà hắn tha thiết
ước mơ, chỉ có đặt chân vào cấp độ này thì thế gian sẽ không có người
nào có thể khinh thường hắn nữa. Hây dô. Mục Trần hít sâu một hơi, có
chút khó khăn thu ánh mắt lạ. Trên ngọn núi, hắn mở to đôi mắt, ở sâu
trong mắt còn có một vòng cuồng nhiệt đang bắt đầu khởi động. Hắn lúc
này mới hiểu được, tại sao lại có nhiều Thú Linh mạnh mẽ như vậy tụ tập
nơi này, thậm chí còn đưa tới một đầu Cửu phẩm Thú Linh. Nguyên lai
chúng đến vì Cửu Chuyển Thanh Liên. Chỉ cần có thể nuốt vật ấy, mặc dù
thân thể chúng đã tử vong, nhưng như cũ vẫn có thể mượn sức sống mới ra
đời này, do đó xen vào thời khắc sinh tử, hóa thành người không chết, mở ra một loại tu luyện chi đạo khác, trở thành dị loại trong Thiên Địa.
Điều này với Thú Linh mà nói, chúng không có cách nào kháng cự sức hấp
dẫn, bản năng thúc giục chúng, vì vật kia bất chấp liều mạng. Cho nên,
nếu như hắn muốn cướp Cửu Chuyển Thanh Liên, như vậy tất nhiên hội dẫn
tất cả Thú Linh nơi đây sẽ điên cuồng. Đến lúc đó, hắn phải đối mặt một
đám Bát phẩm Thú Linh cùng một đầu Cửu phẩm Thú Linh điên cuồng đuổi
giết . . . Loại đuổi giết này, đến cả đội ngũ đỉnh tiêm khác chắc chắn
cũng sẽ toàn quân bị diệt. Bởi vậy, nếu như có đủ lý trí, buông tha cho vật này, hiển nhiên là sáng suốt nhất. Nhưng là. . . Mục Trần liếm
liếm bờ môi, con ngươi màu đen xẹt qua một vòng cuồng nhiệt, dị bảo như
thế, hắn thật sự không muốn buông tha a. . . Nếu nghĩ như vậy rồi thì
cũng chỉ có thể mạo hiểm một lần rồi.