Mục Trần cất bước lên thạch thê, cuối cùng trong ánh mắt hờ hững của Bạch Minh, Mục Trần cũng lên
tới quảng trường, hắn tựa hồ không quan tâm đến những ánh mắt “thật
không thể tin nổi” của chúng nhân, nhìn về hướng Bạch Minh cười nói
“tinh huyết truyền thừa bất tử điểu này chúng ta cũng cảm thấy hứng thú
a” Băng lam vũ phiến trong tay Bạch Minh phe phẩy hình thành một cỗ hàn lưu bao phủ xung quanh. Hắn không thèm nhìn Mục Trần mà chỉ gật gù nói
“một hồi hý kịch mà thôi, không có gì đáng xem cả. Có một tên hề làm trò ta đây cũng vui đùa một chút” Khóe môi Bạch Minh vểnh lên ý khinh bỉ.
mà trong lời nói cũng mang vẻ cay nghiệt vô cùng, không cho Mục Trần
chút thể diện nào Hiển nhiên từ đầu đến giờ hắn chưa từng để Mục Trần
vào mắt Nghe hắn khinh bỉ như vậy trong đôi mỹ mâu của Cửu U hiện lên
tức giận, Mặc Linh càng căm phẫn. Tuy rằng phẫn nộ thế nhưng các nàng
không lên tiếng bởi vì trong lòng nàng có chút bận tâm. Tuy rằng Mục
Trần đã hoàn thành đột phá tiến vào thất phẩm chí tôn, chính diện tranh
đấu cùng Bạch Minh thắng thua khó có thể nói Trái ngược với vẻ phẫn nộ
của Cửu U, Mục Trần lại không có chút xao động, nơi “ai là thằng hề,
hiện tại mà nói thế e là quá sớm đấy” Vẻ châm chọc trên mặt Bạch Minh
ngày càng đậm, giờ hắn cũng lười tranh cãi miệng lưỡi với Mục Trần, cho
rằng Mục Trần mạnh miệng trước khi chết mà thôi. Hai mắt Bạch Minh khép
hờ, vũ phiến lay động Tuy Bạch Minh nhắm mắt nhưng bấy kỳ ai cũng có
thể nhận ra một luồng băng hàn sát ý đang từ từ ngưng tụ ngoài thân Bạch Minh Có thể tưởng tượng ra một khi hắn xuất thủ sẽ như lôi đình nhanh
chóng đem kẻ trước mặt dẫm đạp dưới chân như con chó. Lúc đó hắn sẽ xem
trên khuôn mắt luôn bình tĩnh kia có chút nào dao động hay không? “Đồ
điếc không sợ súng!” Đứng kế bên Bạch Minh đang nhắm mắt chính là Bạch
Bân, hắn đang nhếch miệng cười, gương mặt dữ tợn nhìn chằm chằm vào Mục
Trần. hắn không thể tượng tượng nổi thằng ngu này thời điểm này còn dám
khiêu khích Bạch Minh Nếu như tên kia quỳ xuống cầu xin tha thứ, đồng
thời đem bảo bối có khí tức chân phượng giao ra thì có thể Bạch Minh còn nể mặt Cửu U tước tộc mà tha cho hắn một mạng. Nhưng đã trễ rồi, thằng
ngu này đã làm Bạch Minh triệt để làm Bạch Minh phẫn nộ, vì thế Bạch Bân cho rằng tế đàn này chính là nơi Mục Trần táng thân Trong nhóm người
bên cạnh, một đầu hồng vũ của xích phượng tộc mày liễu cau lại, âm thầm
lắc đầu. Việc Mục Trần khiêu khích Bạch Minh trong mắt nàng là cực kỳ
ngu xuẩn, nhưng việc đã đến nước này nói nhiều cũng vô ích. Giờ chỉ xem
khi Bạch Minh lấy được tinh huyết truyền thừa rồi có thể buông tha cho
Mục Trần hay không Những đội ngũ còn lại cũng không ai xem trọng Mục
Trần, ánh mắt nhìn Mục Trần giống như nhìn người chết “hắc, tiểu tử đủ
đảm phách, nếu như ngươi có thể từ trong tay Bạch Minh mà sống sót, ta
Lục Hậu có thể bảo đảm cho ngươi một mạng” vị đội trưởng của Thông thiên viên tộc thấy cảnh này cười to nói Hắn đối với Bạch Minh kiêu ngạo
cũng không thích, lúc trước thấy không có ai dám ứng chiến Bạch Minh nên khó chịu trong lòng. Không nghĩ tới Mục Trần dám trực tiếp ứng chiến
làm cho hắn kinh ngạc, vì thế lên tiếng lúc này tuy rằng Bạch Minh lợi
hại nhưng hắn – Lục Hậu không sợ chút nào Bất quá trong lời nói có thể
thấy hắn cũng không xem trọng việc Mục Trần khiêu khích Bạch Minh Mục
Hậu nói xong cũng không lên tiếng, thân hình hơi động liền xuất hiện ở
hướng khác, đi tới thạch điêu thượng cổ hoang thú. Thạch côn trong tay
giậm một cái cả đại địa đều chấn động. “tên tạp mao điểu thiên thần hạc tộc, muốn cướp tinh huyết truyền thừa thượng cổ hoang thú thì phải bước qua ta rồi hãy nói” Lục Hậu cười nói, tiếng cười kiệt ngạo không giống
với thân hình gầy còm của hắn chút nào “Đã sớm muốn lĩnh giáo Thông
thiên thần lực của thông viên tộc rồi!” Nghe Lục Hậu nói, chỉ thấy đội
trưởng bên Thiên thần hạc tộc cười khẽ, nhún một cái liền xuất hiện phía trước Lục Hậu, thủ chưởng nắm chắt một thanh hồng sắc trường kiếm dần
hiện ra, trường kiếm giống hạc chủy, trên đó mơ hồ có dị hương tỏa ra,
ẩn chứa kịch đột đáng sợ Theo Thông thiên viên tộc cùng thiên thần hạc
tộc đối lập, bên kia Tông Thanh Phong Côn bằng tộc hướng về Khổng Linh
Cửu Thải khổng tước tộc cười nói “ Khổng linh tiên tử, tinh huyết truyền thừa vạn linh điểu, ai thắng lấy được, thế nào?” “Cầu còn không được”
Khổng Linh thản nhiên nói Hai người đối mặt không khí mơ hồ có hoa lửa, bọn họ đều là thiên tài trẻ tuổi trong tộc, ngày thường mắt cao hơn
đầu. Gặp nhau tại đây dĩ nhiên là toàn lực giao thủ phân cao thấp Hai
người bước ra một bước liền xuất hiện ở một tháp tràng rộng rãi bên
trên. Hai người đối diện nhau, linh lực bàng bạc bạo xuất Lúc này đã có sáu người tiến về ba tháp tràng trên ba tòa thạch điêu. Bọn họ đối diện nhau, khí thế tỏa ra như muốn thôn thiên địa, linh lực gào thét cho dù
là ai cũng biết đại chiến sắp bùng nổ sẽ kịch liệt cỡ nào Đương nhiên
chiến đấu kịch liệt không bao gồm trận chiến của Mục Trần cùng Bạch
Minh. Vì đối với nhiều người hai người chiến đấu không có gì hồi hộp,
Bạch Minh mạnh hơn Mục Trần nhiều Tiến về tháp tràng bất tử điêu, Bạch
Minh đang khép hờ hai mắt cũng từ từ mở ra, không chút cảm tỉnh nhìn Mục Trần. Không nói phí một lời nhưng ai cũng nhìn thấy một luồng băng lam
hàn thủy mênh mông từ nổi thể Bạch Minh xuất ra, hóa thành long quyển
phong bạo bao phủ cả người Bạch Minh Mục Trần nhìn Bạch Minh khí thế
kinh người ánh mắt trở nên nghiêm nghị, tuy rằng đối với Bạch Minh chán
ghét nhưng không thể phủ nhận rằng người này rất mạnh, thân là thiên
kiêu hoàng tộc nên có tiền vốn để kiêu ngạo “Ta sẽ băng phong người
thành băng điêu, vĩnh viễn lưu lại thần mộ nội viên” Thanh âm hờ hững
của Bạch Minh vang lên, trong nhát mắt dẫm một cước, một cỗ hàn lưu như
hải lãng trùng kích liền bộc phát, nhiệt độ trong thiên địa chợt giảm
xuống, trên tháp tràng một tầng băng dày đặc trong phút chốc lan ra
chung quanh. Hàn khí như thủy triều hướng về Mục Trần thôn phệ Kim
quang óng ánh từ thể nội Mục Trần bạo phát, chân
long chi linh cùng chân phượng chi linh đang bao phủ thân thể hắn cũng bị triệt để kích hoạt,
chân long chân phượng phủ lên hữu chưởng, sau đó Mục Trần đánh ra một
quyến Một quyền kia đem không gian phía trước làm bạo toái, một sức
mạnh không cách nào hình dung được xuất ra trực tiếp ngạnh kích băng lưu thủy triều đang tràn tới Hai người hung tợn lao vào nhau, nhất thời cả tháp tràng muốn run lên. Lúc này Mục Trần đang từng bước thối lui, mỗi
bước chân lưu lại dấu vết thật sâu trên mặt đất Khi Mục Trần lùi đến
bước thứ tám, trong con mắt đen láy có hàn quang bắn ra, ngủ chỉ nắm lại một lần nữa oanh kích vào bên trên băng lưu thủy triều Răng rắc Dùng
mắt thường có thể thấy được vết rạn nứt dưới quyền đầu của Mục Trần đang nhanh chóng lan tràn, ngắn ngủi phút chốc tràn khắp băng lưu thủy triều cuối cùng “phanh” một tiếng , đem băng triều đủ để nhấn chìm một cường
giả thất phẩm chí tôn đánh nát, nổ tung hóa thành băng tiết bay đầy trời Đám người bên ngoài thấy cảnh này ánh mắt ngưng lại, âm thầm tặc lưỡi. Bọn họ dĩ nhiên thấy được một quyền kia của Mục Trần là nhục thân lực
lượng, e rằng dù là thất phẩm chí tôn cũng chịu không nổi Băng tiêt bay đầy trời, Mục Trần cả người kim quang phun trào hiển nhiên là đem long
phượng thể thôi động đến cực hạn, trong lúc vung tay nhấc chân đều có
lực lượng cường đại như hỏa sơn ngưng tụ “A, man lực quá mạnh mẽ” Giữa không trung thân hình Bạch Minh hiện ra, nhìn băng điểm bị Mục Trần
oanh nát cười lạnh một tiếng “băng triều của ta không dễ bị phá như vậy
đâu” Dứt lời chỉ thấy tụ bào khẽ phất, băng điểm đang tán loạn hóa
thành ngàn vạn băng tiễn phô thiên cái địa bắn về phía Mục Trần Mục
Trần Song chưởng kết ấn, chân long chi linh và chân phượng chi linh
thoát thể hóa thành long phượng quang tráo hộ thân, để băng tiễn phô
thiên cái địa vô pháp đột phá tầng phòng ngự. Bạch Minh đang huyền phù
thấy tình cảnh này ánh mắt càng băng hàn, thân thể Mục Trần cường hãn
đến trình độ thật sự nằm ngoài dự liệu. Đòn tiến công lúc trước của hắn
cho dù là cường giả thất phẩm chí tôn đỉnh phong cũng phải liên tục bại
lui, nhưng Mục Trần thì khác, hắn lại có thể kháng cự được Tên tiểu tử
này dám khiêu khích hắn xác thực có chút năng lực, bất quá Mục Trần cho
rằng như vậy là đủ rồi sao?” Bạch Minh nở nụ cười châm chọc, liền sau
đó thấy hắn kết ấn, trong ánh mắt dần lạnh lẽo “Đã như vậy, tên này
miễn cưỡng đủ để ta chơi đùa một chút” Làm như hỏa sơn đột nhiên bạo
phát, một cỗ linh lực đáng sợ xuất trùng thiên, một mảng thiên không trở nên băng hàn, mơ hồ có vô số băng toái đang từ từ ngưng tụ Bạch minh
lăng không mà đứng, hắn từ trên cao nhìn xuống Mục Trần, miệng cười lạnh lẽo. uy áp linh lực cường hãn làm cho không ít cường giả ở đây biến sắc Bởi vì cường độ linh lực này đã vượt qua thất phẩm chí tôn Sức mạnh
đó chân chính thuộc về bát phẩm chí tôn Linh lực như cuồng phong tàn
phá, thủ chưởng Bạch Minh nắm chặt chỉ thấy băng hàn linh lực gào thét
trong phút chốc hóa thành một băng sơn vạn trượng, tạo hình như hàn
hoàng giang cánh (hàn hoàng là phượng hoàng ngưng tụ bằng hàn khí), phía trên phủ đầy hoa văn huyền ảo, mỗi đạo hoa văn quang mang lập lòe không ngừng hấp thu thiên địa linh lực (DG: cái éo gì cũng “vạn trượng”, nổ
khiếp. p/s: Trước khi Pháp chiếm đóng Đông Dương, tồn tại nhiều loại
thước ở Việt Nam, phục vụ cho các mục đích khác nhau và có độ dài khác
nhau. Theo các tư liệu ghi chép và khảo cứu thì có 3 loại thước chính:
thước đo vải từ 0, 6 đến 0, 65 mét, thước đo đất khoảng 0, 47 mét và
thước nghề mộc từ 0, 28 đến 0, 5 mét. Từ các loại thước trên để suy ra
chiều dài các loại trượng tương ứng. Ngày 2 tháng 6 năm 1897, Toàn
quyền Đông Dương Paul Doumer đã ra sắc lệnh quy định, kể từ ngày 1 tháng 1 năm 1898, ở địa bàn Bắc Kỳ thống nhất tất cả các loại thước thành một loại thước ta bằng 0, 40 mét. Theo đó, một trượng dài 4 mét. Tuy nhiên, ở Trung Kỳ nước ta vẫn dùng chuẩn cũ với chiều dài 1 trượng = 4, 7 mét. Theo Từ điển tiếng Việt năm 1988 (tr. 1093), 1 trượng cũng có thể được hiểu bằng 4 thước mộc, khoảng 1, 70 mét. (Nguồn wikipedia), như zậy
vạn trượng suy ra........ Chúng cường giả nhìn thấy tòa hàn hoàng băng
sơn da đầu đều tê dại. Hiển nhiên nhận ra thế công của Bạch Minh quá
kinh người, người này quả thực không chừa cho Mục Trần con đường sống.
Vừa ra tay liền phát huy thực lực bát phẩm chí tôn rất nhuần nhuyễn E
rằng Mục Trần sẽ bị băng sơn trấn áp, không thể lật ngược tình thế rồi
Ánh mắt Bạch Minh hờ hững, như thần linh trên cao nhìn xuống. Chợt thủ
chưởng vừa lật, hàn hoàng băng sơn ầm ầm đập xuống như thiên thạch,
hướng Mục Trần mạnh mẽ trấn áp “Hàn hoàng kinh, hoàng sơn trấn vạn
thú!”