Tòa núi hùng vĩ phóng lên cao, đột ngột như núi lớn từ dưới đất mọc lên, xuyên phá không gian, sức nặng kinh khủng khiến cho nền đất sụp đổ dao động, bao vây lấy Mục Trần, hung hăng áp đỉnh.
Theo tòa núi cấp tốc đổ xuống, không khí của mảnh thiên địa này truyền ra tiếng nổ trầm thấp, ma sát không khí tạo thành khí lãng hình vòng cung bọc lấy phần đầu đang giáng xuống của tòa núi, cháy lên hừng hực.
Mục Phong kinh hoảng quan sát công kích dữ dội kia mà da đầu tê dại. Quả núi đó nếu đánh xuống tòa thành này, e rằng phân nửa thành thị phải bị phá nát.
Lực phá hoại của cường giả Dung Thiên cảnh quả nhiên siêu việt hơn hẳn Thần Phách cảnh.
- Không biết Mục Trần có thể đỡ được công kích này chăng?
Ai đó trong mấy vị thành chủ lên tiếng, nhìn hắn đứng dưới quả núi thật không khác gì một con kiến dưới chân con người.
Ngay lúc đó, Mục Trần phun ra một hơi, hắc viêm trong đôi mắt khiến hắn thêm nghiêm túc.
Hai tay đột ngột biến ảo cấp kỳ tạo thành vô số những ấn pháp kỳ lạ.
Ấn pháp biến ảo, linh lực hắc ám trong tay ngưng tụ ra hai hắc ấn chỉ trong tích tắc.
Hắc ấn đó dĩ nhiên chính là Sâm La Tử Ấn hắn tu luyện lâu nay, chẳng qua hiện tại với thực lực Dung Thiên cảnh, uy lực của hai đạo hắc ấn này chắc chắn vượt xa trước kia.
Mục Trần ngưng tụ ra hai đạo Sâm La Tử Ấn vẫn không ngừng lại. Trong lòng bàn tay, linh lực hắc ám vẫn tiếp tục chạy ra chạy vào, mơ hồ hình thành một hắc ấn nữa.
Sâm La Tử Ấn, ấn thứ ba!
Mục Trần nhìn chằm chằm vào dao động linh lực vô cùng khủng khiếp từ đạo hắc ấn thứ ba, hai mắt lóe sáng, ấn pháp lại biến đổi. Một cái lỗ đen ngòm trong lòng bàn tay không ngừng bồng bềnh hiện ra.
"Ầm Ầm Ầm!"
Lỗ đen dao động, dường như có linh khí va chạm với nhau trong đó tạo thành những âm thanh bạo liệt năng nề, nó co duỗi uốn éo, dường như lại có thêm một hắc ấn nữa sắp hình thành.
Không ngờ Mục Trần dự định ngưng tụ ra bốn đạo Sâm La Tử Ấn!
Từ khi có được Sâm La Tử Ấn, Mục Trần vẫn chuyên tâm tu luyện, nhưng sống chết cỡ nào cũng vô phương hình thành hắc ấn thứ ba. Thế nhưng lúc này có sức mạnh mượn tạm của Cửu U Tước, cuối cùng hắn có thể làm được.
Hắn cảm nhận rõ ràng lực phản chấn tạo thành áp bức trong cơ thể ngay khi hình thành Sâm La Tử Ấn thứ tư sẽ khủng bố ra sao. Nhưng còn may linh lực của Cửu U Tước lại bá đạo tuyệt luân, có thêm hắc viêm với tác dụng thần kỳ thiêu đốt linh lực, có lẽ hắn sẽ không bị lực phản chấn kia chấn đứt kinh mạch.
Bốn hắc ấn to nhỏ lơ lửng quanh người Mục Trần, hắc ám khuếch tán ra, bao phủ hắn trong một khối cầu hơn 10m. Trong cái phạm vi đó, không khí kịch liệt vặn vẹo, từ xa nhìn vào như một cái động tối đen to lớn, thần bí khó lường.
Bốn hắc ấn, Mục Trần hít sâu một hơi, ánh mắt dần sắc bén, vung tay lên, chuyển hóa thành quyền, hung hãn đối chọi với quả núi khổng lồ đang áp xuống.
"Ình Ình Ình!"
Một quyền công kích, không khí như bị phá vỡ từng tầng một, truyền ra những âm thanh kinh dị, bốn đạo hắc ấn rung lên, liền đó là bay ra trong không khí thét gào.
Bốn hắc ấn lần lượt phóng ra, như bốn cái lỗ đen nho nhỏ xẹt qua bầu trời. Tốc độ của chúng cực nhanh, chỉ chớp mắt liền xuất hiện ngay chân quả núi, không dừng lại một giây nào công kích ngay lập tức.
“Uỳnh!”
Linh lực dữ dội cùng với khí lãng kinh hoàng, thoắt cái bắn ra cả chục trượng theo phương ngang.
“Rốp!”
Hắc ấn thứ nhất nhanh chóng bị phá hủy dưới lực trùng kích điên cuồng hung mãnh.
- Không chịu nổi một kích!
Liễu Kinh Sơn vừa nhìn thấy, ánh mắt liền tỏ ra nhạo báng.
“Bình!”
Thế nhưng ngay lúc đó, hắc ấn thứ hai ẩn chứa linh lực còn bá đạo hơn va chạm vào, hắc ám tràn ra, quả núi khổng lồ kịch liệt rung chuyển, tốc độ áp đỉnh của nó liền khựng lại một chút.
Sắc mặt Liễu Kinh Sơn liền chuyển sang nghiêm trọng.
“Bùm!”
Sâm La Tử Ấn đạo thứ ba ngay khoảnh khắc đó liền theo sát công kích, hoa văn đen ngòm tràn ngập chân núi, luồng năng lượng cực đoan cường hãn tuôn ra, mạnh mẽ trấn áp không cho quả núi rơi xuống.
Lần thứ hai tòa núi không thể tiếp tục áp đỉnh, thì Sâm La Tử Ấn đạo thứ tư đã lặng yên như tia điện xẹt tới, lặng lẽ bộc phát ra sức phá hoại khủng bố nhất.
“Ruỳnh!”
Hắc ám lan tràn như mặt trời đen bao phủ lấy chân núi. Trong hắc ám quỷ dị đó, ánh sáng mặt trời cũng bị nó nuốt mất tan rã.
Thiên địa biến sắc, trong chốc lát liền tối đi một chút.
“Crak”
Một âm thanh cực lớn vang vọng, vô số cặp mắt kinh hãi nhìn lên quả núi trên không trung.
Từ vị trí tiếp xúc với bốn đạo hắc ấn, một con đường đen ngòm như xuyên qua đất đá hướng thẳng lên trời, mạnh mẽ xuyên qua núi lớn, phá đỉnh mà ra.
Một cảnh tượng không bút mực nào tả nổi.
- Không thể nào?
Liễu Kinh Sơn run lên bần bật, cặp mắt khó tin trào ra, lực lượng được thúc giục đến trình độ này vẫn bị tên nhóc Mục Trần mạnh mẽ cản lại?
- Phù!
Thành thị bên dưới, mấy người chỗ Mục Phong nhìn thấy tòa núi bị phá hủy cũng thở ra một hơi.
Con đường màu đen kia bành trướng ra, lan đến khắp nơi trên quả núi khổng lồ nọ. Một tiếng “uỳnh!” dữ dội nữa, quả núi tan nát, vỡ vụn thành những đốm sáng đầy trời tiên tán
hoàn toàn.
Công kích toàn lực của Liễu Kinh Sơn đã bị Mục Trần phá giải một cách hoàn mỹ.
- Tên khốn nạn!
Liễu Kình Thiên đã bò dậy được, đang ở một chỗ với bọn Liễu Tông nhìn thấy cảnh đó cũng lạnh gáy, đôi mắt cũng không thể nào tin nổi, cũng khó dằn được kinh hoảng. Cả đám chẳng ai ngờ được, một tên thiếu niên chẳng mấy đang chú ý vài tháng trước, thế nhưng hôm nay lại có sức mạnh đáng sợ, ngay cả cường giả bước vào Dung Thiên cảnh như Liễu Kinh Sơn cũng khó có thể đánh bại.
Trên không trung, hắc ám trên ngón tay Mục Trần cũng dần tan đi. Hắn ngẩng đầu nhìn Liễu Kinh Sơn đang phóng sát khí dày đặc bám lên người mình.
Hai người đối diện nhau, nhưng không ai vội vã tấn công nữa, dĩ nhiên đều biết rõ đối phương lợi hại.
- Có thể bức lão phu đến mức này, ngươi thật lợi hại!
Liễu Kinh Sơn chăm chú nhìn Mục Trần, phun ra một câu như nhổ ra ức chế đè nén trong lòng. Thế nhưng dù miệng tán thưởng Mục Trần, hai mắt lão vẫn lạnh lùng, nói:
- Tuy ta không biết sức mạnh của ngươi do đâu mà có, nhưng dễ dàng biết rõ nó không phải của chính ngươi, thành ra không thể nào duy trì lâu được. Hơn nữa với cái tố chất cơ thể Linh Luân cảnh hậu kỳ vẫn chưa đủ sức nhận lấy sức mạnh kia, đừng tưởng có thể qua mặt lão phu, ta còn chưa có mù như vậy.
Mục Trần nheo mắt. Liễu Kinh Sơn không hổ cường giả Dung Thiên cảnh, nhãn lực không tầm thường chút nào. Hắn đang sử dụng càng lúc càng nhiều sức mạnh của Cửu U Tước cho mượn, thân thể càng xuất hiện nhiều dấu hiệu quá tải. Dưới lớp quần áo, làn da đã bắt đầu rỉ máu, chạy dọc trong cơ thể, một số ít đọng lại thành giọt nhỏ xuống theo đầu ngón tay.
- Lão quỷ kia nói đúng đó, ngươi không còn duy trì lâu đươc đâu. Nếu còn không được hắn, ta nói ngươi nên ôm cha ngươi bỏ chạy là hơn.
Cửu U Tước lạnh lẽo truyền ra một ý niệm vào đầu Mục Trần.
Mục Trần hé miệng nhấp môi, khẽ gật đầu
- Ta biết rồi!
Liễu Kinh Sơn nhìn Mục Trần đang im lặng không nói, lão cũng cất tiếng cười nhạt, hẳn nhiên đã nhìn ra chỗ tối kị của tên nhóc đó:
- Bâu giờ ta chỉ cần giằng co với ngươi một chút, sức lực của ngươi càng lúc càng yếu đi, thế thì cuối cùng muốn giết ngươi cũng chẳng khó hơn vặt lông gà.
Mục Phong, Đường Sơn và mấy vực chủ bên dưới cũng nghe thấy. Họ cũng không rõ vì sao Mục Trần đột ngột mạnh lên, nhưng lực lượng không thuộc về mình thì khó mà chiến lâu với Liễu Kinh Sơn chân chính là cường giả Dung Thiên cảnh.
Liễu Kình Thiên nghe được lại khấp khởi mừng thầm, ánh mắt ác độc nhìn về Mục Trần.
Tiểu tử đó quá mức bí ẩn, phải diệt trừ thật sớm, nếu không ngày sau sẽ khiến người ta khó mà sống yên ổn.
Trên bầu trời, Mục Trần nhìn Liễu Kinh Sơn sắc mặt hờ hững buông lời châm chọc mình, hắn chỉ cười, nói:
- Quả nhiên, gừng càng già càng cay!
- Vậy bây giờ định làm gì đây?
Liễu Kinh Sơn ngạo nghễ cười lớn. Lão đã rõ nhược điểm của hắn, dù cho hắn hiện tại cũng có thực lực Dung Thiên cảnh, nhưng vẫn chưa đủ bản lĩnh đánh chết lão, vậy thì chỉ cần kéo dài thời gian, sức mạnh kia tan mất, hắn sẽ chết không phải nghi ngờ gì cả.
- Trước khi lực lượng của ta tan đi, chắc chắn sẽ giết được ngươi.
Mục Trần cười nói.
- Thú vị nha.
Liễu Kinh Sơn nheo mắt cười gằn, cặp mắt tàn khốc nói
- Ta nghĩ dù ngươi có mượn thêm được chút lực nữa, cũng không đủ năng lực giết ta đâu!
Mục Trần chợt cười bí hiểm, đôi mắt càng thêm lạnh lẽo lăng lệ, thình lình nhắm lại, lắc người như tia chớp lui sau, mười ngón tay lắc động không ngừng.
Vô số ánh mắt bên dưới theo sát chuyển động của hắn mà hoảng sợ không thôi, vì họ nhìn thấy rất nhiều linh ấn lần lượt xuất hiện trên tay hắn với một tốc độ kinh hoàng, lơ lửng bay vòng vòng quang người.
Chỉ ngắn ngủi hơn mười giây, xung quanh Mục Trần đã giăng khắp nơi nơi là linh ấn, số lượng có thể đếm được, khoảng chừng 100!
Trong thành thị cũng có vài Linh Trận sư, khi mà họ nhìn thấy xung quanh Mục Trần đang bay ngoằn ngoèo gần 100 linh ấn, bất giác cả đám không ai không há to cái mồm, trợn trắng hai con mắt.
100 linh ấn!
Đó là chuyện mà chỉ có những Linh Trận sư cấp 3 rất ưu tú mới có khả năng thi triển được!
Không lẽ Mục Trần đang chuẩn bị bố trí một linh trận cấp 3 sao?