Thời gian trôi nhanh chớp
mắt đã qua nửa tháng. Sắp xếp chỉnh đốn suốt nửa tháng Mạn Đồ La mới
xác định đội ngũ lần này. Số lượng thành viên không nhiều nhưng đều là
tinh anh cả, cơ hồ là lực lượng tinh nhuệ nhất của lânĐại La thiên vực. Lần đi thượng cổ thiên cung này không chỉ có Mạn Đồ La tự mình xuất
thủ, ngũ hoàng cùng chư vương và còn có một vài thành chủ có thực lực
cao cường. Tổng thể nói thì số lượng chừng năm mươi người nhưng thực lực kém cỏi nhất cũng là ngũ phẩm chí tôn. Trong thượng cổ thiên cung nguy hiểm trùng trùng, không biết có ẩn giấu nguy cơ đáng sợ nào hay không.
Vì thế việc điều động đại quân lỗ mãng xông vào là cực kỳ ngu xuẩn, nên
lần này chỉ tuyển chọn tinh anh mà thôi, quý hồ tinh bất quý hồ đa..
Bất quá lần xuất quân này cũng không chỉ Đại La thiên vực mà có cả liên
minh các thế lực đứng đầu Bắc giới nên thời gian chỉnh đốn sắp xếp của
các thế lực đó có chút tiêu tốn thời gian. Mạn Đồ La cảm thây lo lắng
liền giao cho Mục Trần với Cửu U suất lĩnh mấy vị chư vương đi thượng cổ thiên cung trước. Tận lực sưu tầm một ít tình báo ở đó trước khi đại
quân của liên minh bắc giới đến. Đối với chuyện lĩnh ấn tiên phong này
Mục Trần cam tâm tinh nguyện. giờ đây hắn đã bị thượng cổ thiên cung hấp dẫn khó khống chế được tâm tình. Do đó có tu luyện hiệu quả cũng không
lớn, không bằng đảm nhận tiên phong đi trước điều tra tình báo một phen. Dù sao nơi đó cách bắc giới quá xa, Mạn Đồ La là thượng vị địa chí tôn
cũng không thể nắm hết được tình hướng khi vừa đến. Trên một truyền
tống linh trận ở Đại La thiên. Mục Trần chắp tay đứng, Cửu U thì đứng
bên cạnh. Sau lưng Mục Trần có ba thân ảnh cung kính đứng đó. Ba người
gồm một lão nhân, một trung niên mà một mỹ phụ. Bạch phát lão nhân thì
có linh lực ba động mạnh mẽ, thực lực đạt tới bát phẩm chí tôn. Lão nhân này là một tân vương danh xưng Bạch Hoàng. Thực lực cũng là đứng đầu
trong chư vương, hơn nữa cũng là người từng trải sự đời. Dĩ vãng từng đi qua Thiên La đại lục nên chuyến đi lần này mới mang lão giả theo. Còn
lại trung niên nhân với mỹ phụ thực lực cũng không tệ đều đạt thất phẩm
chí tôn. Hai người này khá chuyên tâm bái phỏng Cửu U cung, bọn họ chỉ
là tán tu dựa vào cơ duyên mới tu luyện đến cảnh giới này nên cần sự che chở. Nên họ mới tìn một chỗ có thể cấp cho họ tài nguyên tu luyện tốt
nhất, mà Cửu U cung có nhị hoàng tọa trấn chính là nơi tốt nhất để đầu
quân. Đối với hai người bọn họ đầu quân Mục Trần cũng không mấy để ý.
Nhưng Đường Băng đại quản gia cũng đã tiến hành một ít thử thách với họ
cuối cùng mới đề cử cho Mục Trần với Cửu U. Hai người này một đường khổ
tu, tính cách cứng cỏi có tiềm lực, trọng yếu là trọng tình trọng nghĩa
không phải kẻ lòng lang dạ sói. Đường Băng chấp chưởng Cửu U cung đã
mấy năm nay nên có chút nhãn lực do đó Mục Trần với Cửu U đều tín nhiệm
nàng vì thế khi nàng đề cử hai người đó thì Cửu U với Mục Trần đều đồng
ý, lần đi thượng cổ thiên cung này cũng mang hai người đó theo. “Mục
đại nhân, truyền tống trận này chỉ truyền tống đến một thành thị bên
ngoài Đại La thiên vực, từ đó phải qua vài lần truyền tống nữa mới có
thể ly khai bắc giới” vị mỹ phụ kia nói với Mục Trần. Nàng mặc hồng y
hơi mỏng, tôn lên vóc dáng thon thả lả lướt của thân thể, lộ ra nét
phong tình vạn chủng quyến rũ cực kỳ. Ở Đại La thiên vực gọi nàng là Thu vương, trong chư vương có không ít người đang theo đuổi nàng. “Tốt”.
Mục Trần nhìn Cửu U rồi gật đầu nói “Đi thôi”. Cửu U không dị nghị, sau đó hai người bước vào truyền tống trận, linh quang chợt lóe thân ảnh
hai người biến mất. Sau khi hai người biến mất thì bạch phát lão nhân
nhìn trung niên nhân với mỹ phụ chậm rãi nói “lần xuất hành này vực chủ
có nói hai vị đại nhân Cửu U với Mục Trần tuy thiên tư trác việt thực
lực siêu phàm nhưng dù sao vẫn còn trẻ. Còn ba người chúng ta là người
từng trải, có kinh nghiệm nên có gì thì hỗ trợ cho hai bị đại nhân đó.
Nếu họ xảy ra chuyện gì thì e rằng Đại La thiên vực sẽ không lưu lại
chúng ta đâu”. “Bạch lão nói có lý, hai vị đại nhân rộng lượng thu nạp
thiếp nên thiếp sẽ lấy cái chết để hồi báo” mỹ phụ tên là Đàm Thu dịu
dàng nói. “Nếu có kẻ muốn tổn thương hai vị đại nhân thì phải bước qua
xác ta trước” trung niên nam tử vỗ ngực nói, gương mặt chất phác thật
thà hiện lên vẻ trịnh trọng. Người này hành sự rất nguyên tắc, cứng
nhắc như đá vậy vì thế ở Đại La thiên vực được mọi người gọi là Thạch
vương. Bạch phát lão nhân thấy vậy liền gật đầu không nói thêm gì nữa,
sau đó mang theo hai người bước vào truyền tống trận. Linh quang lóe lên ba người biến mất, chỉ còn lại không gian ba động chứng tỏ nơi đó vừa
có người mới truyền tống mà thôi. Cực tây thiên la đại lục là một nơi
hoang vu, thiên tai liên miên, cương phong cuồng bào có thể bạt núi, một khi có tuyết rơi là cả vạn lý đều bị đóng băng. Nơi này có một ít dị
thú trí tuệ không cao nhưng lại thần bí khó chơi cực kỳ. Có uy hiếp cỡ
này nên cực tây không mấy ai đạt chân đến đây ngoại trừ một ít
liệp sát
giả, hoặc những kẻ tầm bảo đi tìm thiên địa kỳ bảo mới đến chỗ này mà
thôi. Bất quá tình huống này cách đây gần nửa năm đã bị thay đổi, bởi
vì ở nơi sâu trong cực tây không gian liệt toái mơ hồ có một thượng cổ
cung ẩn hiện. Chính là thượng cổ thiên cung!. Đó là thứ đã dẫn bạo
toàn bộ Thiên La đại lục đồng thời làm cho một địa phương hoang vu trở
nên sôi trào. Khắp Thiên La đại lục, không biết bao nhiêu thế lực với
cường giả đều tụ họp về đây làm cho một nơi hoang vu trong vòng nửa năm
đã trở nên phồn hoa cực kỳ, có thể đem so với những địa vực phồn thịnh ở đại lục vậy. Thậm chí số lượng và chất lượng cường giả ở đây còn muốn
hơn. Nói không ngoa thì cực tây giờ đây đã trở thành trung tâm của cả
Thiên La đại lục rồi, mà tất cả nguyên nhân là do bá chủ đại lục ngày
xưa – thượng cổ thiên cung đã hiện thế. Chỗ đó cũng chính là mục tiêu
của nhóm người Mục Trần. Khoảng cách từ bắc giới đến cực tây gần bằng
phân nửa Thiên La đại lục, nếu Mục Trần liên tục phi hành e rằng mất hơn nửa năm mới có thể đến được. May là trên đường có không ít truyền tống trận, cho dù đoàn người Mục Trần không ngừng xuyên qua các địa vực dần
tiến đến phạm vị cực tây thì cũng phải mất hơn nửa tháng. Trong một
tiểu thành gần cực tây, đoàn người Mục Trần đang ở trong quán trà. Thành thị nơi này có chút hẻo lánh nhưng vì thứ ở trong cực tây đó mà nơi này đã trở nên đông đúc, nhân khí thịnh vượng. Thậm chí trên trời lưu quang không ngừng hướng về cực tây mà tới. Trong quán trà cũng có không ít
kẻ đến người đi, hơn nữa dựa vào linh lực ba động cũng thấy được thực
lực không kém. “Mục đại nhân, Cửu U đại nhân chúng ta đã bắt đầu tiếp
cận cực tây rồi. Bất quá tiếp theo không có truyền tống trận có thể dùng được, chỉ có thể tự đi mà thôi” Đàm Thu ngồi cạnh Mục Trần ôn nhu nói. Mục Trần khẽ gật đầu, cực tây quá hoang vu nên dĩ vãng không thế lực
nào chịu tổn hao tinh lực tu kiến truyến tống trận cả. Bất quá nơi này
cách cực tây cũng không xa mấy, lấy tốc độ của bọn hắn chỉ cần vài ngày
là đến nơi. “lúc trước chúng ta thu được một ít tin tức, ở biên giới
cực tây có một tòa thành tên Tây thành, chỗ đó là thành thị lớn nhất ở
phụ cận cực tây địa vực, hội tụ cường hào ác bá các nơi. Chỗ đó có vài
kẻ từng tiến vào cực tây rồi nên sẽ có một ít tin tức về thượng cổ thiên cung” bạch phát lão nhân tên Bạch vương cung kính nói. “Có người còn
to gan lớn mật thông qua không gian liệt phùng xâm nhập vào thượng cổ
thiên cung thu được một ít đồ vật sau đó tổ chức đấu giá ở Tây thành,
hấp dẫn không ít người”. “Nga?” Mục Trần nghe vậy nhãn thần khẽ động.
Mấy kẻ đó thật chán sống mà, thượng cổ thiên cung hiện thế không gian
hỗn loạn, ngay cả thần thánh còn bị không gian liệt phùng hút vào. Hiện
tại xâm nhập vào đó là quá ngu xuẩn. Bất quá nếu đoạt được một ít cổ
vật thì có thể nắm được vài đầu mối, khi xâm nhập vào thiên cung sẽ có
lợi thế hơn kẻ khác. Nên những cơ duyên này vốn muốn xem ai có thể giành được trước. “Xem ra chúng ta phải đi Tây thành một chuyến” Cửu U khẽ
nói. Mục Trần gật đầu, trừ điểm đó ra thì Tây thành còn có không ít
cường giả Thiên La đại lục đổ về đây, không biết có những hậu bối nào
oai phong một cõi ở Thiên La đại lục không, Mục Trần cũng muốn biết một
chút. “Đi thôi, đi Tây thành”. Dằn ý niệm trong lòng Mục Trần không
chút do dự liền đứng dậy bước khỏi quán trà sau đó hóa thành lưu quang
phóng đi, nhóm người Cửu U liền đuổi theo chốc lát đã biến mất cuối chân trời. Lúc đoàn người Mục Trần hướng Tây thành đi đến thì ở một thành
thị xa xôi nào đó có một thiếu nữ từ trong khách sạn bình dân đi ra.
Thiếu nữ mi thanh mục tú, dung nhan tú lệ ngỡ như tiên. Nhất là đôi mắt
của nàng rất đẹp, tất cả cái đẹp đều tập hợp trên người thiếu nữ làm
nàng như tiên tử giáng trần. nhìn nàng có khí chất xuất trần như vậy,
trở tay một cái đã lấy ra một linh quả tản ra linh lực kinh người. Sau
đó dưới những ánh mắt thèm thuồng liền bỏ vào miệng ăn sạch sẽ, cuối
cùng mới vỗ vỗ ngọc thủ lầu bầu nói “gia hỏa kia không biết ở nơi nào
trong Thiên La đại lục? haizz, ta còn thiếu hắn một nhân tình”. Nàng
nghiêng đầu ra vẻ suy tư, sau đó khẽ chu miệng hai tay chắp sau lưng
thản nhiên ra khỏi thành