“ồ, đây là Phong phủ, một
trong Cửu Phủ à?” Cửu U với Lâm Tĩnh nhìn thạch đảo rất là bình thường
này mà nghi ngờ hỏi Trong thiên cung, danh hào Cửu Phủ đại biểu cho
thân phận rất cao quý, phủ chủ chỉ đứng sau năm vị điện chủ mà thôi. Nếu đặt vào Thiên La đại lục thì cũng là một phương thế lực cự phách chứ
sao lại bình thường thế này “địa đồ ghi thế mà” Mục Trần nhún nhún vai, sau đó tiến lại gần thạch đảo. Thủ chỉ co lại xuất ra một đạo linh lực
đánh vào thạch đảo, nhưng khi đạo linh lực bắn đến phạm vi trăm trượng
gần thạch đảo thì thấy hư không chấn động, giống như có một bình chướng
phòng hộ, trực tiếp chấn tan đạo linh lực công kích của Mục Trần Mục
Trần tiếp tục lại gần, thủ chưởng áp vào linh trận bình phong, hai mắt
nhắm hờ thăm dò. Chỗ thủ chưởng áp vào dùng mắt thường có thể thấy được
gợn sóng linh lực tỏa ra, tạo thành từng tầng phòng hộ cho thạch đảo
Mục Trần cảm nhận một lúc sau mới mở mắt ra, hướng về Cửu U với Lâm Tĩnh cười nói “linh trận thủ hộ này có chút khó xơi, bất quá trải qua tuế
nguyệt nên có không ít sơ hở, nếu không với thực lực của chúng ta cũng
chưa chắc xông vào được đâu” Nói xong Mục Trần vỗ nhẹ một cái, nhất
thời linh lực bình phong bị chấn khai ra một thông đạo cỡ một trượng
“có một linh trận sư đi chung thiệt là tiện á nha” Lâm Tĩnh thấy Mục
Trần nhẹ nhàng phá trận thì cười khẽ. Nếu đổi lại các nàng cũng chỉ đành mạnh mẽ phá trận chứ khộng nhẹ nhàng như Mục Trần, như vậy sẽ tốn nhiều thời gian “Mời” Mục Trần mỉm cười, làm thủ thế mời. Cửu U với Lâm
Tĩnh hai nàng thấy vậy liền nở nụ cười mê người, sau đó cất bước vào
thông đạo đó. Tiếp theo, Mục Trần cũng nhanh chóng bước vào Bước qua
thông đạo, đập vào mắt họ là từng tầng mê vụ dày đặc đang từ từ tan ra,
sau đó cảnh tượng hiện ra làm bọn họ đại kinh thất sắc Trước mặt họ
không phải là thạch đảo bình thường nữa mà là một cự đảo to mấy vạn
trượng, trên đó có vô số cung điện đài các, từng thạch thảo mọc lên san
sát. Ở trung tâm có một thanh sắc đại điện, bốn phía quanh đại điện có
cuồng phong không ngừng ngưng tụ, không gian xung quanh như bị xoắn khúc “đây mới thực là Phong phủ” Mục Trần nhìn cự đảo này liền thở phào nhẹ nhõm, xem ra địa đồ chỉ dẫn không sai, thạch đảo bình thường này chính
là Phong phủ Ba người liếc nhìn nhau, sau đó cẩn thận phi hành về thạch đào, cả ba cùng lăng không mà quan sát cả cự đảo này Quang cảnh phía
trước làm cho nhóm người Mục Trần bất ngờ. Khác với những thạch đảo
khác, ở đây không có phế tích nào, những tòa cổ điện kia phảng phất như
không có bất kỳ thay đổi biến hóa nào sau cả vạn năm Nhìn kỹ thì Mục
Trần phát ra một vài manh mối Mục Trần đã phát hiện ra nhiều hài cốt,
dĩ nhiên hài cốt này đều là cường giả Phong phủ. Bọn họ khi chết vẫn duy trì tư thế ngửa đầu nhìn trời xanh, trên gương mặt vẫn còn lưu lại vẻ
sợ hãi kinh hoàng Bọn họ giống như bị diệt sát trong nháy mắt vì thế
mọi biểu hiện vẫn còn lưu lại trên mặt Mục Trần cũng ngẩng đầu nhìn
linh trận bình phong, ở phía xa có thể thấy được một vết tích lưu lại
trên đó. Dấu vết tuy có vẻ cạn nhưng vẫn có thể cảm giác được sự khủng
khiếp của cường giả vực ngoại đột ngột hàng lâm xâm chiếm Hẳn là có một nhân vật khủng bố của vực ngoại tộc cùng hàng lâm nên dưới tà khí của
kẻ đó đã trực tiếp hủy diệt toàn bộ chúng sinh trong Phong phủ “có
người đồn rằng năm xưa lúc vực ngoại tộc xâm lấn Thiên La đại lục, còn
có một vị Ma đế, hơn nữa kẻ này có địa vị không thấp ở vực ngoại tộc.
Xem dáng vẻ của những hài cốt này có lẽ bọn họ bị vị Ma đế đó hủy diệt”
Lâm TĨnh nhẹ giọng nói Mục Trần khẽ gật đầu. Thiên cung chính là địa
bàn của Thiên đế, ở thời viễn cổ bản thân Thiên đế cũng là một trong Cửu đế, là một cường giả đỉnh phong, là trụ cột vững chắc của Đại Thiên thế giới. Do đó muốn tấn công Thiên La đại lục nếu vực ngoại tộc không phái nhân vật cấp Ma đế thì không cách nào tấn công được “qua trận chiến
năm đó Thiên đế đã biến mất, thiên cung bị diệt, xem ra là vực ngoại tộc đã giành thắng lợi rồi” Cửu U cảm thán nói “có vẻ như vị Ma đế đó
không phải dạng vừa đâu” Lâm Tĩnh nghiêm túc nói. “ta từng nghe phụ thân nói qua, trong số các Ma đế của vực ngoại tộc thì vị Ma đế này là một
trong số vài cường giả đứng đầu. Cũng may là sau trận chiến năm đó thì
hắn cũng đã biến mất cùng với Thiên đế, có lẽ đã đồng quy vu tận rồi.
Nếu không sau khi quyết chiến cùng vực ngoại tộc thì Đại Thiên thế giới
cũng phải trả giá đắt đấy” Lâm Tĩnh cũng không muốn nhắc lại chuyện năm xưa nên không nói thêm chuyện đó. Nàng đảo mắt một cái rồi nói “Phong
phủ có
lẽ đã bị quét sạch, phủ chủ đã vẫn lạc thì việc chúng ta đoạt tín vật chắc không khó. Chỉ là giang hồ đồn rằng tà khí vực ngoại tộc rất
bá đạo, có thể xâm thực thần trí sau đó biến người ta thành tà nhân.
Hic, chúng ta nên cầu nguyện vị phủ chủ này không bị ma hóa đi..” “hy
vọng đừng xui xẻo vậy chứ”| Mục Trần bĩu môi, phủ chủ dù gì cũng là
cường giả hạ vị địa chí tôn, dù qua vạn năm tuế nguyệt cũng không thể
khinh thường được. Một khi đụng phải là rắc rối to “trực tiếp vào chủ
điện thôi, chỗ đó chắc là chủ phủ” Mục Trần nhìn về trung tâm cự đảo,
nơi đó có một thanh sắc đại điện sừng sững giữa thiên địa. Đoán không
lầm thì chỗ đó chính là chủ phủ, nếu muốn tìm tín vật của phủ chủ thì
nơi đó có xác suất cao nhất Cửu U với Lâm Tĩnh khẽ nhăn trán một chút,
cũng không dị nghị gì Mục Trần dẫn đầu phóng đi, chỉ là bộ pháp có chỗ
kỳ dị, lúc nhanh lúc chậm, có lúc như tận lực tránh xa một khu vực nào
đó. Do Mục Trần từ đầu đã nhận ra một chút ba động hỗn loạn của linh
trận, nếu lỡ bước sa chân vào đó sẽ kích hoạt linh trận phòng hộ, kéo
theo một ít phiền phức Tránh né kiểu này làm tốc độ ba người chậm lại,
nên tầm mười phút bọn họ mới tiếp cận được ngoại vi chủ điện, nơi có
phong bạo đang điên cuồng ngưng tụ “đây là một linh trận cấp tông sư”
Mục Trần nhìn đại điện, chính xác hơn là nhìn ngắm những phong bạo bao
phủ chung quanh. Đúng ra những phong bạo này là linh trận biến thành
Mục Trần phỏng chừng cuồng phong đại trận này chính là linh trận cấp
tông sư Cửu U cùng Lâm Tĩnh nghe vậy thì hơi biến sắc, quả không hổ là
thiên cung. Chỉ là linh trận ngoại vi chủ điện thôi mà đã đạt cấp tông
sư rồi “phá trận được hok?” Cửu U hỏi Linh trận cấp bậc này lấy thực
lực của bọn họ không thể cường hành phá trận được. Vì thế đành dựa vào
trình độ linh trận sư của Mục Trần thôi Mục Trần chăm chú nhìn đại
trận, trầm ngâm chốc lát rồi nói “phá thì không thể, dù qua vạn năm
nhưng dù gì cũng là một linh trận cấp tông sư chân chính. Nhưng không
sao, ta có thể thử suy diễn biến hóa tìm sơ hở, nếu tìm được thì có thể
tiến vào còn không được cũng đành bỏ cuộc thôi” câu nói sau cùng thể
hiện quyết ý rồi, dù sao bọn họ cũng không thể cường hoành phá trận được nếu không sẽ phải trả giá đắt. đã vậy thì dành thời gian tìm Bát phủ
còn lại “hộ pháp giúp ta” Mục Trần nói với hai người, sau đó ngồi
xuống. Thủ chỉ vung lên, từng đạo linh ấn ngưng tụ rồi bắn ra ngoài
Những linh ấn bắn đến phạm vi trăm trượng quanh chủ điện thì bắt đầu
dung nhập vào hư không, mơ hồ có ba động tỏa ra Cửu u với Lâm Tĩnh thấy vậy liền lùi lại, sau đó ngọc thủ vung lên triệu hồi băng linh ngẫu. Ba người tạo thành một vòng tròn bảo vệ Mục Trần ở giữa Được các nàng thủ hộ, Mục Trần an tâm đẩy nhanh tốc độ, linh ấn cuồn cuộn không ngừng
dung nhập vào hư không Tuy động tác rất nhanh nhưng vẫn gây ra một ít
động tĩnh, cuồng phong thủ hộ chủ điện như bị kích hoạt bắt đầu cuồng
nộ, mơ hồ có thanh âm lôi minh truyền ra cảm giác áp lực cực kỳ tỏa ra
làm Cửu U với Lâm Tĩnh phải ngưng trọng, nếu đại trận trực tiếp công
kích bọn họ thì e rằng các nàng phải khốn đốn một trận rồi Cũng may là
cuồng phong không cuốn tới các nàng, mà sau khi cuộn trào một lúc đã
bình lặng lại Lúc này các nàng thấy Mục Trần từ từ mở mắt ra, sắc mặt
nghiêm túc hẳn lên. Sau đó Mục Trần cắn ngón tay một cái, vẽ một vòng ở
hư không trước mặt Chợt có một đạo huyết tuyến hiện ra, trong đó ẩn
chứa vô số linh ấn. Sau đó chuyện tình làm hai nàng trợn mắt là quang
tráo bên ngoài chủ điện bị tách ra thành một thông đạo khoảng một trượng “đi” Mục Trần quát khẽ một tiếng, sau đó dẫn đầu nhanh chóng phóng
vào thông đạo. Cửu U với Lâm Tĩnh cũng vội vàng theo sau Sau khi ba
người tiến vào thì thông đạo từ từ khép lại, cuối cùng trở lại như ban
đầu Chỉ là bọn họ tiến vào không bao lâu thì không gian phía sau bỗng
chấn động, có một bàn chân được dung nham bao phủ từ hư không bước ra