Cuối than đá là đài sen màu máu đỏ tản ra huyết quang nhàn nhạt, một đóa hoa đẹp đẽ huyền diệu đang chiếm giữ phía trên, ánh sáng âm u phát ra thần dị.
- Đây là Mạn Đà La Hoa đóa thần hoa cực kỳ hiếm thấy của Đại Thiên Thế Giới đây sao?
Mục Trần cất bước đi đến thang đá, đứng phía trước Hoa Mạn Đà La, tò mò
dò xét (ở đây không rõ lắm nhưng theo tớ nghĩ thì chương trước bộ xương
kia đánh MT bay thẳng tới gần đóa hoa Mạn Đà La luôn chứ không phải là
đánh bay ngược trở về), ở trong cơ thể hắn một ít trang ghi lại phương
pháp tu luyện Đại Nhật Bất Diệt Thân thì trong đó cũng có vài trang chỉ
cách khắc Mạn Đà La Hoa Thần Vân, nhưng đây là lần đầu tiên Mục Trần
trông thấy bản thể của Mạn Đà La Hoa.
Nghe đồn mỗi một cây Hoa Mạn Đà La nếu là tiến hóa đến mức cuối cùng,
đều có thể so sánh ngang với lực lượng của chân long chân phượng chi
linh, có thể so với cấp bậc của Thiên Chí Tôn Cấp.
Chỉ là loại thần hoa này, trời sinh có linh trí, tinh thông hắc ám chi
lực, sinh cơ tràn đầy, thậm chí là vừa mới sinh ra, một khi nó muốn ẩn
mình, e là Địa Chí Tôn ra tay, cũng không cách nào tìm ra.
Mục Trần nhìn qua cây Mạn Đà La Hoa trước mắt, tuy nói lúc này cành cây
đang bị phong ấn, nhưng Mục Trần có thể phát giác được bên trong đóa hoa đẹp đẽ này ẩn chứa lực lượng bành trướng.
Sức mạnh kia, làm cho mảnh không gian này, mơ hồ có chút ít rung rung
Mục Trần bị lực lượng hùng hậu này tác động khiến tinh thần phải cảm
khái hít một hơi, sau đó cũng không do dự, bàn tay nắm chặt, một vòng
ánh sáng âm u ở tại trong tay ngưng tụ, biến thành một mảnh lá cây tối
tăm.
Bản thể Mạn Đà La tuy lâm vào phong ấn, nhưng nó vẫn có bản năng bảo hộ
mình, nếu như Mục Trần có ý đồ cưỡng ép mang nó đi, tất nhiên sẽ đưa tới phản kích, mà một vị thượng vị Địa Chí Tôn phản kích, hiển nhiên không
phải Mục Trần có thể kháng cự.
Bất quá cũng may là hắn đã sớm có chuẩn bị, mảnh lá cây tối tăm, chính
là trước khi đi vào thượng cổ thiên cung Mạn Đồ La giao cho hắn, dùng để thu hồi bản thể.
Mục Trần rót linh lực vào mảnh lá cây tối tăm kia, lập tức mảnh lá cây
kia bộc phát ánh sáng âm u, đón gió căng phồng lên, chỉ vài khắc sau lập tức, chính là biến to lên hơn mười trượng. Sau đó trực tiếp quấn quanh
đóa hoa đẹp đẽ, tạo thành một cái kén màu đen bằng lá cây, đóa hoa đẹp
đẽ cũng là khẽ run lên, nhưng cũng không phản kháng. Để mặt cho lá cây
tùy ý xoáy vòng quanh.
Bàn tay Mục Trần vung lên, lúc này mới đem kén tằm màu đen hình thành từ lá cây thu hồi, sau đó ánh mắt của hắn kỳ dị nhìn về đài sen phía
trước:
Ngón tay Mục Trần nhẹ nhàng mơn trớn đài sen, một cảm giác lạnh buốt,
theo sau đó chính là có một cổ lực lượng lạnh buốt theo ngón tay của hắn trào vào trong cơ thể.
Tình huốn quá đột ngột, một luồn lực lượng mạnh mẽ làm cho Mục Trần cả
kinh, muốn thúc dục linh lực đem bức luồn lực lượng đó ra khỏi cơ thể,
nhưng sau đó hắn đột nhiên ngừng lại, bởi vì hắn phát hiện, đạo lực
lượng lạnh buốt dũng mãnh lao vào thân thể, lúc trước bởi vì hắn mạnh mẽ xông lên nên mới bị cổ thi hài kia đánh trọng thương, thế nhưng vào lúc này vết thương đang nhanh chóng được chữa trị.
Sau lưng hắn, chưởng ấn hình xương khô cũng từ từ tiêu tán.
Ngắn ngủn mấy phút đồng hồ, thương thế bên trong cơ thể Mục Trần, đã từ
từ khôi phục thậm chí lúc trước điều khiển Đồ Linh Vệ hắn cũng đã tiêu
hao khá nhiều linh lực chiến ý, vào lúc này cũng đang từ từ hồi phục.
- Chuyện này thật kỳ lạ”
Cảm thụ được biến hóa trong cơ thể, gương mặt Mục Trần xuất hiện vẻ kinh ngạc cùng khiếp sợ, Huyết Hồng Liên trên đài sen lại có được năng lực
khôi phục cường đại như thế?
Phải biết, thương thế lúc trước. Nếu để cho Mục Trần tự chữa trị, tối
thiểu là mất ít nhất hơn nửa ngày, mà bây giờ, dưới sự chữa trị của
Huyết Hồng Liên Thai. Ngắn ngủn mười phút đồng hồ, hiệu suất này, nhanh
gấp trăm lần bình thường.
Từ một điểm này, cũng đủ để nhìn ra Huyết Hồng Liên đài thần dị, đây chính là bảo bối hiếm thấy!
Đã có vật ấy, cho dù ngày sau rơi vào tình huống nguy cấp. Bị bức lâm
vào tình cảnh trọng thương nghiêm trọng, nhưng chỉ cần tìm cơ hội ẩn núp cùng một ít thời gian, là có thể khôi phục sức chiến đấu lập tức, hơn
nữa, loại năng lực khôi phục này, đối với Địa Chí Tôn cũng có tác dụng, nên lúc trước Mạn Đồ La đã chọn dùng nó đến chữa thương.
Giá trị vật này có thể so với một kiện trung giai thánh vật!"
Trong mắt Mục Trần hiện lên vẻ thèm thuồng nhìn qua tòa Huyết Hồng Liên
Thai này, so với lúc trước đạt được Phong Thần Phiến thì việc có được
tòa Huyết Hồng Liên Thai này có giá trị hơn gấp ngàn lần.
Mục Trần nhếch miệng cười, không nghĩ tới lần này ngoài việc có thể đem
bản thể Mạn Đồ La đi ra, còn có thu hoạch thêm một kiện trung giai thánh vật, quả nhiên là chuyến đi này không tệ.
Tay áo hắn vung lên, không chút do dự đem tòa Huyết Hồng Liên đài này
lấy đi, bảo bối như thế không thể để lại nới này cho năm tháng bụi bặm
bám riết.
Sau khi thu hồi Huyết Hồng Liên Thai, Mục Trần mới hài lòng phủi tay,
sau đó hắn cũng không vội vàng ly khai, ngược lại là thản nhiên ngồi xếp bằng xuống, ánh mắt bình tĩnh, như đang đợi cái gì.
Hắn đang chờ đợi tòa Tàng kinh lâu xuất hiện.
Theo hắn tiến vào Thượng Cổ Thiên Cung đến bây giờ, hắn đều là có thể mơ hồ cảm giác được, phảng phất có một cái con mắt vô hình đang nhìn hắn,
trước khi hắn còn hoài nghi đó là ảo giác, nhưng bây giờ hắn có thể xác
định, đó chính là tòa thần bí Tàng kinh lâu bên trong Thượng Cổ Thiên
Cung rồi.
Chính Tiêu Tiêu cũng từng nói, chỉ người có biểu hiện xuất sắc, mới có thể đạt được tư cách tiến vào Tàng kinh lâu.
Mục Trần không chỉ có xâm nhập Đệ Nhị Điện, lấy đi đạo quân tinh nhuệ
nhất dưới trướng Đệ Nhị Điện chủ, mà đi tới nơi này Đệ Nhất Điện, đả
bại một vị hạ vị Địa Chí Tôn,
cuối cùng còn xông qua tòa linh trận mà
đến cả thượng vị Địa Chí Tôn cũng phải nhức đầu vạn phần …
Nếu như hết thảy biểu hiện như vậy, đều không thể để vào mắt Tàng kinh lâu, như vậy thật không có thiên lý.
Cho nên trước mắt, làm xong hết thảy mọi thứ Mục Trần, đã không cần phải làm gì nưa mặt khác, chỉ cần chờ đợi, xem tòa thần bí Tàng kinh lâu
này, sẽ có phản ứng gì hay không.
Tòa đại điện này, cũng là lần nữa trở nên yên lặng lại.
Thời gian chậm rãi trôi qua, nhưng mà không có bất kỳ dị động truyền
đến, loại tình huống này, tựa hồ tòa Tàng kinh lâu này, cũng tính Trần
biểu hiện là bình thường
Ánh mắt Mục Trần có chút lóe lên, chợt ánh mắt của hắn trở nên kiên định cùng tự tin.
Chỉ là này tòa Tàng kinh lâu còn có linh trí, nên Mục Trần thì có đầy đủ tự tin, lấy biểu hiện lần này của hắn, có thể đạt được tư cách tiến vào Tàng kinh lâu.
Bởi vì hắn tin tưởng, những cái biểu hiện này của hắn, coi như là tất cả các thiên tài tụ tập tại Thượng Cổ Thiên Cung, cũng không có ai làm
được.
Ánh mắt của Mục Trần, bình tĩnh kiên định nhìn qua hư không, phảng phất
như đang nhìn chăm chú tòa Tàng kinh lâu này, hắn dùng ánh mắt đó để nói cho nó biết, hắn là người duy nhất có được tư cách tiến vào.
Trong hư không, tựa hồ là có cái gì tồn tại đang đáp lời ánh mắt của hắn.
Yên tĩnh lại lần nữa giằng co một hồi, sau đó, đồng tử Mục Trần đột
nhiên co rút nhanh, bởi vì lúc này hắn nhìn thấy, hư không phía trước,
vào lúc này nhộn nhạo lên, từng trận chấn động nổi lên.
Phảng phất có cổ xưa Phạm Âm, trong hư không truyền đến, không gian vặn
vẹo, trong hư vô, tựa hồ có một tòa thanh sắc thần bí lầu các cổ xưa
hiện ra.
Mục Trần nhìn qua thần bí lầu các trong hư vô, trái tim cũng không nhịn được nhảy lên.
Hắn có thể đủ cảm giác được, thần bí lầu các kia có linh trí đang nhìn
chăm chú hắn, nhưng hắn cũng không sợ hãi nhìn thẳng nó thần sắc kiên
định.
Trong đại điện yên tĩnh, cả hai đối mặt, như thế ước chừng đã mấy nhịp
thở, chỉ thấy thần bí kia lầu các có chút rung chuyển, Mục Trần nghe
được một giọng già nua truyền đến.
- Tâm trí kiên định, tự tin không thể lay động, có thể nhập Tàng kinh lâu.
Ánh mắt Mục Trần củ ngưng tụ, cái này thanh âm già nua này dĩ nhiên là cái Tàng kinh lâu phát ra?
Linh trí Tàng kinh lâu đã mở ra đến loại trình độ này? Không phải thánh vật tầm thường có thể so sánh!
Ong ong.
Mục Trần đang khiếp sợ, thì trong hư vô Tàng kinh lâu có chút nhộn nhạo, có ánh sáng màu xanh tụ đến, cuối cùng trực tiếp là hóa thành một bậc
thang đá, tràn qua hư không, đến trước mặt của Mục Trần.
Hiển nhiên, đi qua những bậc thang đá xanh này, là có thể chân chính tiến vào tòa thần bí Tàng kinh lâu!
Nhìn qua thang đá trước mặt, coi như là lấy định lực của Mục Trần, lúc
này trong nội tâm cũng không nhịn được nhộn nhạo, thậm chí trong đầu có
cảm giác hơi choáng váng.
Hắn thật sự thành công?
Chỉ cần đi vào tòa Tàng kinh lâu này, la hắn có cơ hội đạt được phương
pháp tiến hóa Đại Nhật Bất Diệt Thân, hắn đã chờ đợi bao lâu rồi?
Thuở thiếu thời,từ Bắc Thương linh viện mà đi, xuyên qua rất nhiều đại
lục, đi vào Thiên La đại lục, từ một vị thống lĩnh nho nhỏ tại đại la
Thiên Vực, cuối cùng đã trở thành tân hoàng đại la Thiên Vực.
Mà hết thảy, mục đích cuối cùng nhất, chính là vì đạt được phương pháp tiến hóa Đại Nhật Bất Diệt Thân!
Mục tiêu nhiều năm, rốt cục sẽ phải thực hiện, Mục Trần làm sao có thể không cảm xúc cho được.
Hô.
Mục Trần hít một hơi thật sâu, chậm rãi ngăn chặn tâm tình trong lòng,
sau đó bộ dáng hắn rất cung kính khom người cúi đầu đối với tòa Tàng
kinh lâu trong hư vô này, không do dự nữa, bước một bước, leo lên bậc
thang đá xanh.
Mục Trần từng bước một mà đi, mỗi qua một bước hắn đi qua, thang đá phía sau sẽ hư không tiêu thất.
Hắn đi dọc theo thang đá đến bậc thang cuối cùng, lập tức không gian
quanh mình biến ảo, xuất hiện trước mắt là cảnh tượng giống như tiên
cảnh.
Mà ở trong mây mù, một tòa Tàng kinh lâu thần bí cổ xưa, lẳng lặng đứng sừng sững.
Lúc này, này đại môn tòa Tàng kinh lâu, cũng là chậm rãi mở ra, trong đó có vô số thần bí chi quang cổ xưa cường đại hội tụ.
Mục Trần không có chút do dự nào, trực tiếp đi đến sau đó liền bước chân vào đại môn, bước vào bảo địa người người tha thiết ước mơ bên trong
Thượng Cổ Thiên Cung!
Bước vào đại môn, hai tay Mục Trần nắm chặt, con ngươi màu đen, có khó có thể ngăn chặn khát vọng hiện ra
Bất hủ Kim Thân!
Ta tới rồi!