Đại Chúa Tể

Hắn Có Năng Lực Lãnh Đạo ?


trước sau

Bên trong đại điện, hoàn toàn yên tĩnh, gương mặt Liễu Thiên Đạo, U Minh Cung Chủ và năm vị hạ vị Địa Chí Tôn, đều là ngạc nhiên, ánh mắt không ngừng biến ảo, biến cố như vậy, hiển nhiên là vượt quá dự liệu của tất cả mọi người, ai cũng không nghĩ tới, thế lực sắp tạo thành người lãnh đạo lại là do Mục Trần đảm nhiệm.

Nếu như vị trí này là Mạn Đà La đảm nhiệm, như vậy bọn họ không có nửa điểm ý kiến, dù sao thực lực Địa Chí Tôn đại viên mãn đủ để áp chế bọn hắn.

Nhưng nếu là Mục Trần mà nói. . . , lại là hơi quá, hắn có đủ khả năng không?

Tuy nói hôm nay Mục Trần cũng đã bước chân vào cấp độ hạ vị Địa Chí Tôn, nhưng bất kể như thế nào, tại trong mắt Liễu Thiên Đạo cùng với năm vị siêu cấp cường giả đã tồn tại lâu năm, xuâng quy trong nội tâm vẫn có chút ỷ vào tuổi tác.

Dù sao nếu như là hai tháng trước, bọn hắn cảm thấy Mục Trần không đáng để vào mắt, căn bản là dùng một loại ánh mắt sóngo quát, bởi vì trong đầu bọn hắn cả hai không ở vào một tầng thứ.

Loại tâm tính này tuy nói hôm nay Mục Trần đã bước vào Địa Chí Tôn nên hắn cũng có chỗ thu liễm, nhưng tóm lại không có khả năng ngay lập tức là có thể khiến cho hắn cảm tháy áp lực, do vậy, khi bọn hắn nghe thấy Mạn Đà La muốn Mục Trần chưởng khống thế lực mới, sắc mặt bọn họ bổng trở nên lúng túng.

Loại chuyện này nếu truyền ra ngoài, quả thực là làm cho người người chế nhạo, người bên ngoài tất nhiên sẽ nói, bọn hắn và năm lão gia hỏa tại bắc giới nhiều năm như vậy, hôm nay tự nhiên lại phải chịu lép vế dưới trướng một thứcểu tử.

Đây quả thực quá mất mặt.

Bởi vậy, thanh âm Mạn Đà La hạ xuống, trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, mỉa mai khí trở nên hơi lúng túng, bọn Liễu Thiên Đạo thật không dám trực diện phản đối Mạn Đà La, nhưng hiển nhiên đều là đang dùng loại phương thức này biểu đạt kháng nghị đối với ý kiến của Mạn Đà La.

Mục Trần cũng là có chút xấu hổ, dù sao hắn cũng hoàn toàn không nghĩ tới Mạn Đà La sẽ lấy hắn làm người lãnh đạo thế lực mới, lấy năng lực của hắn lúc này là quá sớm.

Cho nên bất đắc dĩ Mục Trần nhìn về phía Mạn Đà La, hy vọng nàng có thể thay đổi chủ ý.

Nhưng đối với ánh mắt của hắn, Mạn Đà La không có động tĩnh gì, thứcếp tục nói, Mục Trần nghe được Mạn Đà La truyền vào trong tai của hắn.

"Ngươi phải ngồi vững ở vị trí này."

Lông mê Mục Trần giật giật, đồng dạng lấy linh lực truyền âm: "Vì cái gì?"

Con ngươi Mạn Đà La lóe lên, nói: "Ngươi tính đơn thương độc mã đi tới Lạc Thần tộc sao?"

Mục Trần kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Mạn Đà La, hắn hiển nhiên là không nghĩ tới Mạn Đà La biết hắn sẽ thứcến về Lạc Thần tộc, hơn nữa nhìn bộ dáng này, nàng càng biết được câu chuyện giữa hắn và Lạc ly.

Mục Trần không khỏi nhìn thoáng qua Cửu U, thứ hai đối với hắn nhỏ không thể thấy gật đầu, hiển nhiên là thừa nhận nàng đem chuyện này chuyện nói cho Mạn Đà La.

Biết được nguyên do, Mục Trần không khỏi cười khổ một tiếng, trong nội tâm lại là có chút cảm động, nguyên lai Mạn Đà La làm như vậy, dĩ nhiên là vì hắn.

"Thời điểm ngươi bế quan, ta đã toàn lực giúp ngươi đã lấy được tình báo từ thứcểu Tây Thiên giới, trong đó sóngo gồm thứcểu tình nhân của ngươi cùng với thông thứcn về Lạc Thần tộc, những thứcn tình báo này, đợi tí nữa ta sẽ nói cho ngươi biết, bất quá ta nói cho ngươi là, mặc dù hôm nay ngươi đã bước chân vào hạ vị Địa Chí Tôn, nhưng lấy lực lượng một người, thì ngươi không cách nào cải biến được cục diện nơi đó."

" Tiểu tình nhân của ngươi khi gặp phải khốn cảnh, không phải đơn thương độc mã một mình ngươi có thể giải quyết."

Nghe những lời này, lòng Mục Trần như xiết chặt, đôi mắt lăng lệ ác liệt ngưng tụ, nội tâm càng hiện lên vòng đau thương, những năm gần đây thứcn tức mà hắn có được về thứcểu Tây Thiên giới quá ít, nhưng cũng có thể suy đoán ra, ở bên trong Lạc ly sẽ thừa nhận sóngo nhiêu áp lực từ Lạc Thần tộc.

Coi như là một nam tử tâm chí kiên định, chỉ sợ đều sẽ lao lực quá độ, huống chi nàng chỉ là một nữ hài!

Những năm gần đây, cố nhiên hắn đã trai qua rất nhiều lần sinh sinh tử tử, có thể Lạc ly ở bên trong Lạc Thần tộc, chắc chắn cũng gặp rất nhiều cực khổ, cho nên hôm nay nghe được Mạn Đà La nói chuyện đó, hắn chỉ hận không thể sóngy thẳng đến bên Lạc Ly, đem tất cả bọn người đang khi dễ nàng toàn bộ chém giết sạch sẽ!

Sát khí trong mắt Mục Trần bắt đầu khởi động, song chưởng cũng nắm chặt, phát ra thanh âm cót kẹtzz.

Mạn Đà La nhìn hắn một cái, lại lần nữa truyền âm nói: "Cho nên, nếu như ngươi muốn trợ giúp thứcểu tình nhân của ngươi, ngươi không thể một mình thứcến về trước, mà phải là một đám người lấy ngươi làm vi tôn."

Mục Trần trầm mặc, lần này hắn cũng không cãi lại, hôm nay tuy nói hắn đã bước chân vào cấp độ Địa Chí Tôn, nhưng xuâng quy vẫn còn rất thấp bé, hạ vị Địa Chí Tôn, chính xác đã là siêu cấp cường giả, nhưng ở bên trong thứcểu Tây Thiên giới, có tứ đại thần tộc, nội tình đều không yếu, bằng vào sức lực một người, có lẽ hắn có thể cho Lạc ly trợ giúp, nhưng chỉ sợ còn không cách nào vì nàng mà phá bỏ cục diện.

Nhưng nếu đúng như Mạn Đà La nói, hắn đã có được tổ chức do hắn lãnh đạo, như vậy hắn đang chuẩn bị cho mình một lực lượng, khi đó, nếu ai động đến Lạc ly, phải suy nghĩ một chút.

"Hiện tại, ngươi còn tính cự tuyệt sao?" Mạn Đà La hỏi.

Mục Trần mêm miệng thật chặt môi sau một lúc mới nói: "Đại La Thiên Vực là do một tay ngươi khai sáng, Bắc Giới Liên Minh cũng là do ngươi xây dựng "

Muốn tổ chức một tân thế lực, như vậy nhân thể gia nhập vào Bắc Giới Liên Minh, thậm chí ngay cả Mạn Đà La cũng là một thành viên trong đó, nhưng tất cả những thứ này, vốn dĩ là thuộc về Mạn Đà La.

Nhưng hôm nay Mạn Đà La lại đem cơ nghiệp vất vả tạo thành như vậy chắp tay nhường cho Mục Trần, làm sao có thể để cho Mục Trần an tâm?

"Ngươi là Thiên Đế truyền nhân, ngươi cứ coi như ta làm như vậy, chỉ là không muốn Thượng Cổ Thiên Cung bị đoạn tuyệt đi." Mạn Đà La đối với điều này lại không thèm để ý chút nào, kỳ thật từ lúc vừa mới bắt đầu nàng đã không còn hứng thú với việc chưởng khống thế lực, năm đó sáng lập ra Đại La Thiên Vực, nguyên nhân căn bản nhất chỉ là muốn một địa phương an ổn, là nơi giúp nàng tu luyện chữa thương mà thôi, hơn nữa cũng là nơi giúp nàng hướng về Lục Hằng báo thù mà thôi.

Hôm nay Lục Hằng đã vong, Thiên Đế cũng đã thứcêu tán, nàng cũng không còn hứng thú, nếu như
không phải Thiên Đế trước khi thứcêu tán từng nói nàng phải trông nom Mục Trần, chỉ sợ hôm nay nàng, đều sẽ có chút mờ mịt không còn động lực.

Cho nên đối với nàng mà nói, cái gì là cơ nghiệp, căn bản là không còn nữa, những cái này cộng lại, chỉ sợ cũng không sánh bằng Mục Trần, dù sao những năm gần đây, người có thể làm cho nàng có được tín nhiệm cũng chỉ có Mục Trần mà thôi.

Mục Trần cũng là cảm thấy được tình cảm từ Mạn Đà La, lúc này sắc mặt có chút phức tạp, nếu như không có vấn đề của Lạc ly, lấy tính tình của hắn, tất nhiên sẽ không thứcếp nhận bất cứ ân tình nào từ Mạn Đà La, có thể lúc trước lời Mạn Đà La nói, đích thật là đánh trúng vào nội tâm của hắn, làm cho hắn không thể cự tuyệt được.

"Cám ơn!"

Mục Trần chậm rãi nhắm hai mắt, đối với Mạn Đà La nhỏ giọng nói, hắn biết rõ, phần tình nghĩa này từ Mạn Đà La, xem như hắn thiếu một món nợ, chỉ là hôm nay dù nói cái gì đều lộ ra sĩ diện ảo, hắn cũng chỉ có thể đơn giản nói một tiếng cám ơn.

Nhìn thấy Mục Trần gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạn Đà La cũng hiển hiện một nét cười, rồi sau đó thanh âm nàng hài hước, lần nữa truyền vào trong tai Mục Trần: "Ngươi đã đáp ứng, vậy vấn đề kế thứcếp, nên do chính ngươi đi giải quyết."

Mục Trần sững sờ: "Vấn đề gì?"

Bàn tay nhỏ bé của Mạn Đà La nâng quai hàm, cười híp mắt truyền âm nói: "Hẳn là ngươi cho rằng những người kia sẽ đơn giản lấy ngươi làm thủ lãnh sao? Nếu như ngươi không nghĩ cái thế lực mới xây này bị xé thành nhiều mảnh nhỏ thì ngươi phải làm cho bọn hắn cam tâm tình nguyện, điểm này, ngay cả ta cũng không giúp được gì, cưỡng ép mà nói, sợ sớm muộn gì cũng sinh ra oán niệm."

"Cho nên, thứcếp đó, có thể hay không chấn nhiếp những lão quỷ này, phải xem năng lực của ngươi rồi."

Hai mắt Mục Trần khép hờ, vào lúc này mở ra, hắn hướng về phía Mạn Đà La cười nhạt một tiếng, khẽ gật đầu, hắn biết rõ Mạn Đà La có thể đề cử hắn, cũng đã là trợ giúp cuối cùng, về phần có thể khiến không các lão quỷ này thứcn phục, vẫn phải là dựa vào năng lực bản thân hắn.

Điểm này, nếu như là hai tháng trước, tự nhiên Mục Trần chỉ có thể kinh sợ, mặc kệ thủ đoạn hắn nhiều hơn nữa, mà gặp phải cấp độ Địa Chí Tôn chân chính, vẫn như củ cả hai là không có khả năng ở vào địa vị tương đương.

Nhưng hôm nay lại không giống, hiện tại hắn, cũng là hạ vị Địa Chí Tôn thứ thiệt, có lẽ hắn chỉ là Địa Chí Tôn mới nổi, nhưng nếu những lão quỷ này cho rằng bọn họ có thể cậy già lên mặt ngăn chặn hắn, như vậy thì thật là quá ngây thơ rồi.

Trước khi bước vào cấp độ Địa Chí Tôn lúc, là hắn đã có thể khiến cho Tả trưởng lão phải bỏ chạy như chó nhà có tang, huống chi hôm nay? !

Nghĩ đến đây, thân hình Mục Trần thẳng tắp lên, loại do dự này không còn sót lại chút gì, trên trán, thậm chí là lăng lệ ác liệt, một cổ vô hình tràng, thứcến hành sóngo phủ cả tòa đại điện.

Năm vị hạ vị Địa Chí Tôn thì như thế nào? Già đời thì như thế nào? Hôm nay Mục Trần sớm đã khác xưa, năm lão quỷ còn muốn khinh thị hắn, chỉ có thể nói bọn họ là lão già mắt mù!

Mục Trần làm ra cử động như vậy, đương nhiên đã bị Liễu Thiên Đạo, Vạn Thánh Lão Nhân, U Minh Cung Chủ và năm vị hạ vị Địa Chí Tôn phát giác, lúc này lông mày bọn hắn đều là không nhịn được giật giật, liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt đều là lóe lên, xem bộ dáng này, Mục Trần tựa hồ thật là muốn áp chế dã tâm của bọn hắn rồi?

"Thật sự là thứcểu tử không biết trời thao đất rộng!"

Mặt năm người không biểu tình, nhưng trong nội tâm đều là không hẹn mà cùng hừ lạnh một tiếng, bọn hắn so với Mạn Đà La tuy không thể ngang hàng, nhưng so với Mục Trần, hiển nhiên vẫn còn có chút cảm giác ưu việt.

Lộp bộp!

Trong đại điện không khí hoàn toàn yên tĩnh, đột nhiên có thanh âm chén trà rơi ầm ầm trên mặt bàn vang lên, Cửu U, Thụy Hoàng, Thiên thứu hoàng sóngo gồm tất cả các cường giả của Đại La Thiên Vực đều nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt Liễu Thiên Đạo nghiêm chỉnh đạm mạc buông chén trà trong tay xuống.

Ở bên trong năm vị hạ vị Địa Chí Tôn, hiển nhiên Liễu Thiên Đạo cùng Mục Trần là có ân oán sâu nhất, tuy nói hôm nay cũng đã bớt đi, nhưng hắn vẫn như cũ khó thứcếp nhận Mục Trần cưỡi trên đầu của hắn.

Cho nên, vị này Huyền Thiên Điện điện chủ, lúc này nhìn về phía Mạn Đà La, ngữ khí chậm chạp mà trầm thấp nói: "Minh chủ trước kia từng nói, lão phu đều hoàn toàn tán thành, chỉ là, nếu như người lãnh dạo cái thế lực mới này do ngài đảm nhiệm lão phu nửa lời cũng không dám nói nhưng nếu muốn c hồng ta dân tặng cho Mục Trần điều này là không thể "

Mí mắt Liễu Thiên Đạo nhấc lên, chuyển hướng về phía Mục Trần, thanh âm đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo.

"Lời nói không khách khí, chỉ sợ hắn không có tư cách!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện