Thanh âm Lẫm Đông lão nhân
khàn khàn vang vọng xung quanh, âm thanh xôn xao vào lúc này bạo phát
ra, sau đó từng ánh mắt cực kỳ hâm mộ không nhịn được nhìn về phía Lạc
Ly.
Không ai nghĩ tới, vị Chiến Hoàng của Tây Thiên Chiến Điện, lại tự mình hạ chỉ, phong Lạc Ly là Thánh nữ của Tây Thiên Chiến Điện, vị trí đó
bên trong Tây Thiên Chiến Điện, là cực kỳ cao cao tại thượng, cơ hồ gần
với Chiến Hoàng, ngày bình thường ngay cả Lẫm Đông lão nhân cũng phải
cung kính.
Bất quá, đối với ánh mắt hâm mộ của tất cả mọi người nơi đây, khuôn mặt
của Lạc Thiên Thần lại có chút khó coi, bởi vì mọi người đều biết, vị
Chiến Hoàng của Tây Thiên Chiến Điện kia, có 3000 cung phi trong hậu
cung, rất nhiều giai nhân tuyệt sắc, hơn nữa công pháp hắn tu luyện, là
Đại Đế Nội Kinh, vốn là song tu thần quyết, cho nên vị Chiến Hoàng này,
cũng là nhân vật nhất đẳng tuyệt thế phong lưu.
Trước đây, Lạc Thiên Thần mơ hồ biết được một chút tin tức, cái kia Tây
Thiên Chiến Điện đã chủ ý đến Lạc Ly, nhưng khi đó danh khí của Lạc Ly
vẫn chưa có nổi lên, nhưng mà những năm này nương sự xuất sắc của nàng,
cùng với sự phát triển của thiếu nữ theo năm tháng, mỹ danh lan truyền,
nên đã lọt vào tầm mắt của Tây Thiên Chiến Điện.
Bây giờ Lạc Ly tu thành Lạc Thần Pháp Thân, càng cực kỳ chói mắt, không
sớm thì muộn cũng sẽ khiến Tây Thiên Chiến Điện chú ý, nhưng Lạc Thiên
Thần có chút ứng phó không kịp là bọn họ tới nhanh như vậy.
Ở Tây Thiên đại lục cùng rất nhiều các đại lục, cương vực bên trong Tây
Thiên Chiến Điện, không biết bao nhiêu mỹ nhân mơ ước có thể được Chiến
Hoàng ưu ái, một bước lên trời, dù sao thực lực cùng phong thái kia,
cũng đích xác là có thể làm cho vô số nữ tử vì đó si mê.
Vị Chiến Hoàng kia có ba ngàn hậu cung tuyệt sắc mỹ nhân, không có người nào là bị ép buộc, toàn bộ đều bị phong thái cùng mị lực của Chiến
Hoàng khuynh đảo.
Nhưng Lạc Thiên Thần lại biết, tôn nữ nhà mình, tuyệt sẽ không là một trong số đó...
Lấy tính cách kiêu ngạo của nàng, trừ khi đó là người mà trong lòng nàng ngưỡng mộ ra, e là Chiến Hoàng trong mắt nàng cũng không có gì đặc
biêt.
Cho nên, dù người bên ngoài có cầu được làm chiến điện Thánh nữ, căn bản Lạc Ly cũng không để ý. Nhưng vấn đề xảy ra là ý chỉ vị Chiến Hoàng kia không thể tùy ý cự tuyệt?
Đây chính là Tây Thiên đại lục chúa tể!
Đây là một vị Thiên Chí Tôn uy danh vang vọng đại thiên thế giới!
Lạc Thiên Thần liên tục cười khổ, lông mày Mục Trần cũng hơi nhíu lại,
tuy nói hắn đối với vị Tây Thiên Chiến Hoàng kia cũng không hiểu rõ,
nhưng từ sắc mặt của Lạc Thiên Thần mà đoán, hắn liền mơ hồ hiểu được
một chút.
- Ha ha, chúc mừng Thánh nữ, từ nay về sau, nhưng chính là thánh nữ Tây Thiên Chiến Điện.
Trên bầu trời, Lẫm Đông lão nhân cũng mỉm cười, sau đó hướng về phía Lạc Ly nhấc tay đưa kim sắc quyển trục, nói:
- Mời tiếp chiếu chỉ.
Nhưng mà, động tác của hắn cũng không được đáp lại, Lạc Ly nâng khuôn
mặt lên, một đôi con ngươi giống như lưu ly. Lẳng lặng nhìn chăm chú Lẫm Đông lão nhân, sau một lúc lâu, nói từng chữ:
- Ta cự tuyệt.
Thanh âm Lạc Ly bình tĩnh truyền ra, thiên địa vốn đang xôn xao trong
nháy mắt tĩnh mịch, vô số người mở to hai mắt khó tin nhìn Lạc Ly.
Nàng cự tuyệt ý chỉ vị Chúa Tể của Tây Thiên đại lục?!
Đây chính là Thiên Chí Tôn ý chỉ đó!
Nguyên bản Huyết Linh Tử bị câu nói lúc trước của Lẫm Đông lão nhân dọa
đến gần chết, nghe được lời Lạc Ly nói, ánh mắt đột nhiên lóe lên, ánh
mắt có vẻ mừng như điên, hắn đều không nghĩ đến, Lạc Ly lại lớn gan đến
loại trình độ này! Lẫm Đông lão nhân nghe vậy, cũng là khẽ giật mình,
lông mày chợt chậm rãi nhăn lại, Thanh âm trầm thấp nói:
- Đây là ý chỉ của Chiến Hoàng, ngươi có thể xác định hậu quả gì khi cự tuyệt?
Đối mặt với lời nói kia đại biểu ý tứ đe dọa của Lẫm Đông lão nhân bên
trong, cho dù là Lạc Ly, đều cảm thấy áp lực lớn lao, nhưng cuối cùng nàng vẫn cao ngạo ngẩn khuôn mặt lên, ai cũng hiểu ý định của nàng thà
làm ngọc vỡ còn hơn làm gương lành.
Trong lúc Lạc Ly đang một mình thừa nhận áp lực kia thì một bóng người
trực tiếp là xuất hiện ở bên cạnh của nàng, sau đó không để ý đến mọi
ánh mắt xung quanh đang kinh ngạc, hắn xòe bàn tay ra nắm chặt lấy đôi
tay nhỏ bé đang lạnh như băng kia.
Nắm chặt lấy đôi tay nhỏ của Lạc Ly, tự nhiên chính là Mục Trần, hắn nhìn về phía Lạc Ly, sau đó gương mặt giãn ra khẽ cười.
Xôn xao.
Cử động của hai người, lần thứ hai mang đến âm thanh xôn xao ở trong
thiên địa, giờ khắc này, các phương cường giả cuối cùng đã hiểu rõ ra,
nguyên lai vị thiếu niên tên Mục Trần này cùng với Lạc Ly, là một đôi
tiểu tình lữ...
Mà Lạc Ly, rõ ràng cũng là bởi vì Mục Trần mà cự tuyệt vị trí Thánh nữ Tây Thiên Chiến Điện.
Mục Trần nắm lấy đôi tay nhỏ của Lạc Ly, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn qua Lẫm Đông lão nhân, nói:
- Từ lúc nào mà vị trí Thánh nữ Tây Thiên Chiến Điện cũng phải ép buộc người ta làm?
- Tiểu bối, có mấy lời không phải có thể tùy tiện nói!
thanh âm Lẫm Đông lão nhân trầm thấp nói, đồng thời một cỗ linh lực uy
áp kinh thiên từ trong cơ thể bộc phát ra, vào lúc này thiên địa biến
thành ngày đông giá rét, phảng phất hóa thành hàn lưu trùng điệp đáng
sợ, hướng về Mục Trần quét đến.
Bất quá, ngay tại thời điểm hàn lưu đó bao phủ đến Mục Trần, Mạn Đà La
lập tức xuất hiện ở trước người Mục Trần, bên trong thân thể nhỏ nhắn
xinh xắn có u quang bao phủ, tựa như là lỗ đen, đem những hàn lưu đó đều thôn phệ tất cả.
Khuôn mặt nàng lãnh đạm nhìn qua Lẫm Đông lão nhân, châm chọc nói:
- Tây Thiên Chiến Điện bá đạo như vậy sao?
Nàng nói chuyện càng là không khách khí, tuy nói cái kia Tây Thiên Chiến Hoàng chính là một vị Thiên Chí Tôn, nhưng dù sao nàng cũng đã đi theo
Thiên Đế nhiều năm, Thiên Chí Tôn cũng đã gặp không ít, đương nhiên sẽ
không vì cái tên Tây Thiên Chiến Điện mà run sợ. Lẫm Đông lão nhân nghe
vậy, khuôn mặt cũng có chút âm trầm, hắn nhìn chằm chằm Mạn Đà La, nói:
- Xem ra các hạ thực sự muốn cùng Tây Thiên Chiến Điện chúng ta đối đầu?
- Phải thì như thế nào?
Mạn Đà La không hề sợ hãi, ngẩng đầu cười lạnh.
- Làm càn!
Lẫm Đông lão nhân rốt cục cũng đã tức giận, hắn lạnh lùng hét lớn, sau
đó, tay áo hắn vung mạnh lên, nhất thời một khỏa Tinh Thần băng tinh bắn ra, tất cả nhiệt
độ trong thiên địa vào lúc này bị hút vào bên trong
khỏa Tinh Thần này, không khí cũng nhanh chóng kết băng.
- Ông!
Viên băng tinh kia trực tiếp là hóa thành một đạo hàn lưu mãnh liệt bắn
đến, trong chớp mắt biến thành một dòng sông băng không nhìn thấy điểm
cuối, từ trên trời giáng xuống, hung hăng oanh kích Mạn Đà La.
Loại uy năng này quả nhiên là hủy diệt thiên địa.
- Hừ!
Nhưng Mạn Đà La thấy thế, lại là hừ lạnh một tiếng, chợt nàng chu cái
miệng nhỏ, một vệt sáng bắn ra, vạn đạo quang mang mãnh liệt bắn ra,
biến thành một tòa Kim Tự Tháp, vật này đương nhiên là Tinh Thần Trấn Ma Tháp mà lúc trước Mục Trần tặng cho nàng.
Hưu!
Tinh Thần Trấn Ma Tháp lay động ra vô số tinh quang, những tinh quang đó như Tinh Hà gào thét, phô thiên cái địa đánh vào phía trên viên Tinh
Thần băng tinh, trực tiếp ngạnh sinh oanh bạo nó ra, hóa thành đầy trời
băng tinh, nhẹ nhàng rớt xuống.
Tinh Thần băng tinh phá toái, Lẫm Đông lão nhân đau đớn kêu lên một
tiếng, lui về sau mấy bước, sắc mặt dị thường khó coi, hiển nhiên tại
lần đối bính này hắn đã bị thua thiệt không nhỏ.
- Tốt, tốt!
Hai mắt Lẫm Đông lão nhân trợn trừng, hắn hít sâu một hơi, hai tay cung
kính bưng lấy kim sắc quyển trục, sau đó cắn đầu lưỡi một cái, một ngụm
tinh huyết phun ra, rơi vào phía trên quyển trục.
Ong ong.
Theo tinh huyết rơi xuống, kim sắc quyển trục đột nhiên bộc phát ra kim
quang phô thiên cái địa, loại kim quang này, tản ra một loại khí tức cực đoan kinh khủng, áp đảo thiên địa, phảng phất như chúa tể.
Dưới uy áp của khí tức này, trong thiên địa, phàm là người dưới cấp độ
Địa Chí Tôn, đều muốn quỳ sát xuống, thậm chí ngay cả đầu đều không thể
nâng lên, toàn thân run rẩy.
Bởi vì bọn hắn đều rất rõ ràng cỗ khí kia đại biểu cho cái gì... Toàn bộ Tây Thiên đại lục, chỉ có một người có loại uy thế này.
Chính là chúa tể Tây Thiên Chiến Điện, người trong truyền thuyết Tây Thiên Chiến Hoàng!
Khuôn mặt nhỏ của Mạn Đà La cũng trở nên ngưng trọng, quyển trục này có
thể dẫn tới một đạo Linh Ảnh vị Chiến Hoàng kia, nhưng lập tức cũng làm
cho cho nàng cảm thấy áp lực mười phần.
Mục Trần càng có thể cảm nhận được Lạc Ly đang dùng sức nắm chặt đôi của hắn.
- Đừng sợ.
Mục Trần nói khẽ.
Lạc Ly quay đầu, có chút kinh ngạc phát hiện lúc này trong mắt Mục Trần
mặc dù ngưng trọng, nhưng lại không có chút nào kinh hoảng, bất quá nàng cũng cười khổ một tiếng, sau đó nghiêm túc nói:
- Nếu có cơ hội, ngươi nên trốn đi trước đi.
- Ngươi thì sao?
Lạc Ly mỉm cười, nói:
- Dù sao ta cũng sẽ không đi làm Thánh nữ.
Mục Trần nhìn qua nụ cười của nàng, từ đó nhìn thấy được cái vẻ cố chấp
của nàng lựa chọn thà làm ngọc vỡ, nàng sẽ không đi làm Thánh nữ.
- Lạc Ly...
Mục Trần nhìn chằm chằm Lạc Ly, nhẹ giọng nói ra:
- Còn nhớ rõ lúc đầu ta đã nói gì với ngươi không?
- Ta nói, lần tiếp theo, ta sẽ không để bất luận kẻ nào có thể đem ngươi đi.
Hắn nhìn chằm chằm nàng con ngươi như lưu ly, nói từng chữ:
- Kể cả vị Tây Thiên Chiến Hoàng kia.
Tây Thiên Chiến Hoàng cố nhiên cường đại, trong tay nhưng hắn, lại không phải không có được đồ vật để ngăn cảng.
Lạc Ly giật mình, nàng hiển nhiên không biết vì sao Mục Trần có loại lực lượng này, bất quá nàng quá biết Mục Trần, hắn không cậy mạnh một cách
vô lí, nếu như hắn nói vậy, tất nhiên hắn năng lực làm điều đó.
Điều này làm cho nàng có chút buông lỏng nội tâm một chút.
- Xem ra những năm này, ngươi đã trải qua không ít đau khổ đây.
Lạc Ly mỉm cười nói, nét cười của nàng thanh lệ, làm cho con mắt Mục
Trần sáng lên một cái, không nhịn được muốn cưỡng ép ôm nàng vào trong
ngực vì xúc động.
Bất quá cuối cùng hắn vẫn nhẫn nại, ngẩng đầu lên, híp hai mắt lại nhìn
qua kim sắc thân ảnh xuất hiện từ quyển trục, cuối cùng có một đạo kim
sắc quang ảnh, chậm rãi hiện ra.
- Cung nghênh Chiến Hoàng.
Lẫm Đông lão nhân nhìn qua quang ảnh kia thi lập tức quỳ mọp xuống, cung kính nói.
Trên bầu trời, một đạo kim sắc quang ảnh đứng chắp tay, hắn có mái tóc
vàng sáng chói, mặt mũi như anh tuấn, đôi mắt thâm thúy, có cường đại mị lực, làm cho người ta khó mà quên.
Trên người hắn tản mát ra một cỗ uy nghiêm bao trùm thiên địa, mới là điều hấp dẫn nhất trên người hắn.
Giữa thiên địa, vô số cường giả đều dưới uy thế như vậy mà phát run.
Đạo kim sắc quang ảnh này vừa xuất hiện, ánh mắt của hắn đã nhìn chăm
chú về phía Lạc Ly, sau đó bỗng có thanh âm hùng vĩ trầm thấp, tại thiên địa này ùng ùng vang vọng mà lên.
- Lạc Ly, ngươi thực sự cự tuyệt sao?