Khoảnh khắc Mục Trần vươn lên đứng đầu, xung quanh quảng trường bạch
ngọc, cũng có một màn sáng hiện ra, đó chính là bảng xếp hạng chiến ấn,
mà khi mọi người thấy Mục Trần tăng vọt lên đệ nhất, thì tiếng xôn xao
bàn tán cũng bùng lên khắp nơi.
- Trời ạ, chuyện gì xảy ra vậy? Làm sao Mục Trần lại nhảy từ hạng 7 lên hạng nhất?
- Là Liễu Tinh Thần, Liễu Tinh Thần biến mất, xem ra chiến ấn của hắn đã bị Mục Trần cướp đi!
- Khà khàm đúng là một tên giỏi ngao cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi!
- Mục Trần này đúng là giảo hoạt, lúc trước Liễu Tinh Thần bị Linh Chiến Tử đánh trọng thương, thực lực đại giảm, mới để hắn nhân cơ hội chiếm
lợi lộc.
Nhưng mà đây cũng chẳng phải tin tức gì, hắn làm vậy chả khác nào chọc
giận,Linh Chiến Tử, như thế Mục Trần này sớm muộn cũng gặp họa.
Tiếng bàn luận xôn xao ngập trời, bất quá rõ ràng mọi người ờ đây đều
cho rằng việc Mục Trần cướp được chiến ấn, là họa chứ không phải phúc,
bởi vì lúc trước bọn họ đã biết Linh Chiến Tử khủng bố như thế nào, dù
là mạnh như Liễu Tinh Thần, cũng bại trong tay hắn.
Mục Trằn xem như ngựa ỏ lần này, nhưng cả danh vọng và thực lực, nếu đem so sánh cùng Linh Chiến Tử, vẫn là kém hơn một ít.
Lạc Thiên Thần nhìn bảng danh sách, cũng cau mày, hắn vốn nghĩ rằng,
bằng tính tình của Mục Trần, sẽ chờ đợi mấy người Lang Gia Kiếm Tiên,
Phách Đao Sờ Môn, Liễu Tinh Thần cùng ba vị Thánh Tử phân ra thắng bại,
sau đó mới chớp thời cơ xuất thủ.
Nhưng biến cố như vậy, cũng làm cho Mục Trần lên đứng đầu, điều này rõ ràng là khiến Linh Chiến Tử kia không vừa mắt.
Đã biết qua về thực lực của Linh Chiến Tử, dù Lạc Thiên Thần rất có lòng tin vào Mục Trần, nhưng không tránh khỏi có chút lo lắng.
- A a, Mục Trần này lại lên đứng đầu sao, tin vui này, đúng là làm người khác không ngờ tới.
Tây Thiên Chiến Hoàng nhìn cảnh này, nghiêng đầu về phía Viêm Đế cười, chẳng qua là nụ cười có chút châm chọc.
Người khác có lẽ không biết, nhưng tây thiên chiến hoàng và Viêm Đế là
nhản vật cỡ nào, dĩ nhiên là biết giữa Mục Trần và Liễu Tinh Thần cũng
không có nảy sinh chiến đấu, Mục Trần có thẻ có được những chiến ấn kia, hoàn toàn là nhờ công sức của Linh Chiến Tử.
Nhưng mà, trong chiến trường thế này, có khi lợi lộc từ trên trời xuống như thế, lại mang lại không ít phiền phức.
Nghe ý châm chọc trong lời Chiến Hoàng, Viêm Đế chỉ cười nói:
- Mục Trần vốn là nhắm vào danh ngạch duy nhất kia, tự nhiên sẽ không cự tuyệt số chiến ấn đưa tới miệng này, dù sao, nếu là người khác, sợ cũng không có dũng khí cầm chiến ấn đi.
Tây Thiên Chiến Hoàng cười lớn một tiếng, nói:
Vậy thì hy vọng hắn có thể giữ được vị trí này đi.
Ở nơi nào đó thuộc phía tây bắc chiến trường Thượng vị Địa Chí Tôn, một
nam tử hình dáng bình thường,nhưng nhìn qua không tầm thường chút nào,
cũng mở màn sáng ra, hắn thấy tên Mục Trần có hơn 40 viến chiến ấn, thì
cười nhàn nhạt.
- Cũng thú vị, không ngờ Linh Chiến Tử ta cũng có ngày bị người ta nẫng tay trên.
Lúc này Liễu Tinh Thần đã biến mất trên bảng danh sách, rõ ràng là bị đá ra khỏi chiến trường, cho nên chỉ cần động não một chút, là biết thành
quả hắn khổ cực kiếm được, bị người ta nẫng tay trên.
- Haha, không nghĩ rằng ngươi cũng có ngày hôm nay.
Một tiếng cười đột nhiên truyền tới, chỉ thấy hai thân ảnh ầm ầm tiến
tới, hiện thân bên cạnh hắn, chính là hai vị thánh tử khác của tây thiên chiến điện. Linh Kiếm Tử và Linh Long Tử.
Linh Chiến Tử nhìn hai người một cái, nói:
- Nghe nói Liễu Tinh Thần, Sở Môn, Tô Mộ ba tên này có ước định,muốn
liên thủ đánh lén chúng ta, hôm nay Liễu Tinh Thần đã bị ta giải quyết,
hai tên còn lại các ngươi cũng tìm cách xử đi.
Linh Kiếm Tử không thèm để ý chút nào, nói
Lang Gia Kiếm Tiên cái con khỉ gì chứ, ta sớm muộn cũng sẽ xử lý, đến
lúc đó đập gãy kiếm của hắn, xem hắn còn dám xưng Kiếm Tiên nữa không"
Còn Linh Long Tử dáng người cao lớn như Thiết tháp cũng toét miệng cười, lộ hàm răng trắn ởn, nói:
- Ta cũng muốn thử xem tên Phách Đao kia có bao nhiên tài cán
Linh Chiến Tử cười nhạt nói:
- Chiến trường hiện giờ, đã tới hồi cuối, ta đề nghị mang mấy tên tôm
tép thích đục nước béo cò xử lý trước, cuối cùng ba chúng ta sẽ trở lại
phân thắng bại.
Linh Kiếm Tử cùng Linh Long Tử nghe vậy, đều gật đầu, tuy nói bọn họ có
quan hệ cạnh tranh, nhưng trước tiên là phải đem người khác loại bỏ đã,
nếu không vạn nhất danh ngạch rơi vào tay người ngoài, đến lúc đó bọn họ cũng sẽ chịu sự phẫn nộ của Chiến Hoàng.
Linh Kiếm Tử cũng Linh Long Tử nhanh chóng lên đường, sau khi bàn bạc
thông nhất xong, mỗi người đều xuất phát trong nháy bắt biến mất ở chân
trời.
Linh Chiến Tử nhìn bọn họ đi xa, sau đó hướng về vị trí đứng đầu danh
sách kia, cười nhạt" Cho ngươi ở đó lâu một chút, đợi khi ta xử hết đám
tôm tép, sẽ tự mình trở lại đạp ngươi xuống.
Vừa hết câu, tay áo hắn vung lên, màn sáng tiêu tán, mà thân ảnh của hắn, cũng chậm rãi biến mất.
- Lên đứng đầu rồi.
Trong khi cả trong lẫn ngoài chiến trường đều chấn động vì hạng đầu của
hắn, Mục Trần cũng cười nhún vai, cái vị trí đầu bảng này của hắn trong
mắt nhiều người, sợ rằng chỉ toàn do may mắn đây.
Nhưng Mục Trần cũng không đé ý nhiều, cuối cùng do vận khí hay thực lực, cũng sẽ rõ ràng ngay thôi.
- Hiện giờ ta cũng không cần cướp chiến ấn của người khác, chỉ cần ngồi yên chờ đại chiến cuối cùng thôi.
Mục Trần động thân, xuất hiện ở bên trên một ngọn núi, ngồi xếp bằng ở
đó, vẻ mặt bình tĩnh như mặt hồ, hắn cũng không cần phải đi cướp đoạt,
vì hắn biết, đại chiến cuối cùng cũng không thể thiếu mình được.
Mục Trằn khép hờ hai mắt,thu hồi suy nghĩ, tiếp tục nghiên cứu Tam Linh
Chiến Trận, bất quá, hắn an tĩnh tu luyện cũng không được bao lâu, vì
hắn nhận ra, có hai luồng dao động linh lực đang hướng về phía hắn với
tốc độ kinh người.
Hắn mở mắt,
nhìn về nơi xa, ờ nơi đó ánh sáng dần tắt, hiện ra 2 thân ảnh, lơ lửng trên không trước mặt hắn.
Hai người kia, một người áo xanh, mang theo một thanh kiếm sắt rì sét cũ kĩ, toàn thân tỏa ra kiếm ý cực kỳ bén nhọn,thậm chí khiến cho ánh mắt
người ta nhìn vào hắn cảm thấy hơi đau nhức.
Một người khác, thân hình cao lớn, mái tóc xỗa dài, vẻ mặt thô cuồng, lộ ra vẻ cuồng ngạo khó kiềm chế; mà hắn cũng tỏa ra một loại khí phách
làm người ta ngưới nhìn.
- Lang Gia Kiếm Tiên Tô Mộ, Phách Đao Sở Môn.
Mục Trần ngẩng đầu, nhìn về hai người này, cũng không ngờ bọn họ sẽ tìm tới đây.
- Là ngươi cơ hội, cướp chiến ấn của Liễu huynh?
Ánh mắt bén nhọn của Bá Đao Sở Môn nhìn chằm chằm vào Mục Trần, trầm giọng hỏi.
- Là gặp đúng lúc mà thôi.
Mục Trần cười nhạt, nói.
Sở Môn có chút tức giận, nói:
- Liễu Huynh rõ ràng là đang đợi hai người chúng ta, chỉ cần hai chúng
ta tới, là có thể giúp hắn hồi phục vết thương, đến lúc đó mới có thể
chống lại ba vị thánh tử Tây Thiên Điện, kết quả là giỏi cho tiểu tử nhà ngươi, thừa dịp người gặp nguy, đá Liễu Huynh ra khỏi chiến trường!
Mục Trằn nghe vậy, cau mày nói:
- Chiến trường này, tất là đều là địch, tại sao ta phải bỏ qua cho Liễu Tinh Thần, ước định của các ngươi thì liên quan đến ta?
Nghe lời này, Lang Gia Kiếm Tiên Tô Mộ ánh mắt hơi lóe, nói:
- Xem ra là Liễu Huynh đã nói cho ngươi biết chuyện này
Mục Trần nhìn bọn họ, nói:
- Liễu Tinh Thần cùng Linh Chiến Tử giao thủ, nhưng hắn bị trọng thương, hắn biết không cách nào đấu lại linh chiến tử nữa, nên đem chiến ấn đưa cho ta, nhưng hắn làm vậy, cũng không hẳn là lòng tốt, mà là muốn ta
đấu với Linh Chiến Tử mà thôi.
- Nói khoác không biết ngượng,
Bá Đao Sở Môn tính tình cũng rất nóng nảy, lúc này sắc mặt đen lại, nói
"Tên tiểu tử này,khẩu khí cũng thật ngông cuồng, ngươi nghĩ mình có tư
cách đánh lại Linh Chiến Tử"
Ngay cả Liễu Tinh Thần cũng thua trong tay Linh Chiến Tử, nhưng Mục Trần này, mới chỉ Hạ vị Địa Chí Tôn, lại dám ngông cuồng như thế, rõ ràng
rất buồn cười.
- Có tư cách hay không, cũng không đến lượt ngươi nói.
Mục Trần cười một tiếng, nói.
- Ngươi!
Sở Môn giận dữ.
Một bên, Lang Gia Kiếm Tiên Tô Mộ, đưa tay ngăn hắn lại, hắn nhìn về phía Mục Trần, giọng nói bình thản:
- Vị Mục huynh này, Liễu huynh cuối cùng là giao chiến ấn cho ngươi hay
không, chúng ta cũng không để ỷ, bất quá ta chỉ muốn nói một tiếng, nếu
ngươi định mang chiến ấn này, đỗi bảo vật, sau đó rút lui, thì hai người chúng ta cũng chỉ có thể cướp đoạt lại.
Mục Trần bình tĩnh, nói:
- Mục tiêu duy nhất của ta là danh ngạch kia
Nghe câu trả lời của Mục Trần, Tô Mộ cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười một tiếng, nói:
- Đã vậy, Mục huynh có biết tình hình chiến trường hiện nay không?
- Ba thánh tử quét ngang quần hùng, nếu không có gì bất ngờ, bọn họ sẽ
là ba người cuối cùng ớ lại, nếu hai người chúng ta cũng bị loại, Mục
huynh có nghĩ ngươi có thể lấy một địch 3 không? Hơn nữa còn đoạt được
danh ngạch kia?
Ánh mắt Mục Trần lóe lên, nói:
Ý ngươi là sao?
Tô Mộ mỉm cười nói:
- Chỉ là muốn mời Mục huynh thay thế vị trí của Liễu huynh thôi, chỉ có 3 người chúng ta liên thủ, mới có thẻ chống lại 3 thánh tử, nếu không
danh ngạch kia, sợ rằng cũng không đến lượt chúng ta.
- Được.
Mục Trần gật đầu dứt khoát, vì hắn chính xác là đang cần trợ thủ, ngăn
cản 3 vị thánh tử, nếu không, bằng thực lực một mình hắn, dù là có nhất
khí hóa tam thanh, cũng không thể lấy một địch ba.
Nhìn Mục Trần gật đầu, Tô Mộ cũng không nghĩ là, nếu Mục Trần muốn cướp
danh ngạch kia, vậy hắn phải tìm trợ thủ, mà rõ ràng ở trong chiến
trường này, chỉ có hắn và Sở Môn, mới đủ điều kiện.
Lúc này Tô Mộ khẽ mỉm cười, nói:
- Nếu Mục Huynh đã đáp ứng, vậy cũng tốt, chỉ có điều chúng ta cần xác nhận một chút.
- Cái gì?
Mục trần ngẩng đầu.
Tô Mộ cười cười, bàn tay của hắn chậm rãi nắm vào chuôi kiếm rỉ sét, lúc này một luồng kiếm khí kinh khủng phòng lên cao, ngạo nghễ giữa thiên
địa.
- Xác nhận Mục huynh có thật là có tư cách hợp tác với chúng ta hay không?