Linh Chiến Tử đánh ra một quyền, linh lực mênh mông như gió lốc tụ lại,
cuối cùng biến thành một quyền ấn to vạn trượng, một cỗ hoàng uy (uy
nghiêm hoàng đế) tản ra, đúng là làm cả thiên địa đều khẽ run rầy trước
một quyền này.
Lúc đánh ra một quyền kia, trong nháy mắt sắc mặt Linh Chiến Tử cũng trở nên tái nhợt, nhưng trong con ngươi lại hiện lên vẻ kiêu ngạo, vì một
quyền này, đã đạt tới sức mạnh cực hạn của hắn.
Một quyền này, dù cùng là một vị thượng vị địa chí tôn đỉnh phong, sợ rằng cũng chỉ cỏ thể quay đầu tránh lui trăm dặm.
“Đánh xong một quyền này, ta cũng không còn sức đánh tiếp, nhưng hẳn là
có thể kéo theo tên Mục Trần này cùng rời sân, đến lúc đó, danh ngạch
duy nhất này cũng sẽ vẫn thuộc về Tây Thiên Chiến Điện ta, mà những tổn
thất của ta, điện chủ cũng sẽ lấy thứ khác bồi thường.”
Linh Chiến Tử ánh mắt loé lên, hắn biết, với sức chiến đấu của Mục Trần
hiện tại, hắn đã không thể nào thắng nổi, cho nên chỉ có thể dùng thủ
đoạn liều mạng này, cùng lôi Mục Trần xuống hố, như thế cũng sẽ giúp
Linh Kiếm Tử, Linh Long Tử diệt trừ một tên đại địch không thể chống lại nổi.
Mà chỉ cần hắn thành công, vậy coi như lập công lớn, đến lúc đó Chiến
Hoàng cũng không chỉ không trách cứ hắn, mà còn ban thưởng.
Suy nghĩ trong đầu, Linh Chiến Tử đem ánh mắt lăng lệ hướng về Mục Trần, thấy Mục Trần không có dấu hiệu sẽ tránh né, hắn nở một nụ cười lạnh.
“Một tên tự cao tự đại, tưởng rằng mình thắng chắc sao?”
Nhưng đối với ánh mắt châm chọc của hắn, Mục Trần lúc này cũng không để ý tới, vì hắn cảm giác được, khi Tam Linh Chiến Trận hình thành, sau lưng hắn Hắc Bạch Mục Trần đồng thời run lên, sau một giây, trong cơ thể hai người, có chiến ý ngập trời phóng lên cao, hoá thành đại dương chiến ý
mênh mông, gào thét giữa không trung.
Đại dương chiến ý như thế, so với Đồ Linh Vệ cùng Phục Ma Vệ Còn mạnh hơn!
“Chỉ nguyên chiến ý từ hai người, còn mạnh hơn so với hai chi quân đội,
tam linh chiến trận, quả là huyền diệu vô song”. Trong mắt Mục Trần có
loé sáng, lòng cũng trở nên vui vẻ,uy năng của tam linh chiến trận còn
vượt trên cả dự liệu của hắn.
Trong lòng sung sướng, Mục Trần cũng ngửa mặt lên trời cười lớn một
tiếng, hắn nhìn quyền ấn vạn trượng che phủ bầu trời kia, lập tức kết
ấn.
Hô hô!
Ấn pháp kết thành, chỉ thấy trên đại dương chiến ý kia nổi lên sóng lớn
cuồn cuộn, sau một thoáng, vô số ánh mắt kinh hãi nhìn thấy, một cự thủ
khổng lồ (bàn tay), lập tức nổi lên từ dưới đại dương chiến ý.
Cự thủ kia, che lấp cả bầu trời, thậm chí so với quyền ấn của Linh Chiến
Tử còn khổng lồ hơn, hơn nữa, cái làm người ta khiếp sợ là, bên trên cự thủ còn khắc vô số chiến văn.
“Đó là..chiến ý chi linh?!”
Linh Chiến Tử thấy cảnh này, con mắt lập tức co rút lại, hắn nói với
giọng không thể tin nổi, vì Mục Trần hiện giờ, cũng không hề thúc giục
hai nhánh quân đội kia, vậy chiến ý mạnh mẽ như thế là từ đâu ra?
Ánh mắt hoảng sợ của hắn, nhìn về Hắc Bạch Mục Trần phía sau, lúc này
mới cảm ứng được, chiến ý mênh mông đó, là từ cơ thể 2 người này...
“Làm sao có thể?! Hắn làm sao có thể dùng được chiến ý của hạ vị địa chí tôn?”
Biểu cảm của Linh Chiến Tử giống như gặp ma, mọi người đều biết, với
người thực lực càng mạnh, chiến ý biến thành cũng sẽ mang theo ý chí bản thân càng mạnh, cực kỳ khó khống chế.
Muốn sử dụng chiến ý của Hạ vị địa chí tôn, tối thiểu cũng phải đạt tới
cấp độ Đại tông sư chiến trận ngàn vạn chiến văn, mà Mục Trần kia rõ
ràng còn xa mới được như thếm nếu không thì đừng nói là Linh Chiến Tử,
đến cả Chiến Hoàng cũng sẽ phải dè chừng hắn vài phần.
Ầm!
Nhưng với sự khiếp sợ của Linh Chiến Tử, Mục Trần cũng không định giải
thích, cự chưởng mang vô số chiến văn kia gào thét tới, chớp mắt sau,
liền nắm lấy chưởng ấn vạn trượng mạnh mẽ của Linh Chiến Tử lại.
Hai chưởng đối đầu, vậy mà cự chưởng chiến văn kia không hề nhúc nhích,
chỉ là năm ngón tay siết chặt, quyền ấn vạn trượng kia nhanh chóng nứt
vỡ, cuối cùng ầm ầm một tiếng nổ tung....
Sắc mặt Linh Chiến Tử trắng bệch ra, ánh mắt hắn tuyệt vọng, hắn không
hề nghĩ tới, mình bỏ ra giá cao liều mạng như vậy, lại bị Mục Trần hoá
giải dễ dàng.
Sóng Linh lực đáng sợ bắn ngược ra, Mục Trần không hề chớp mắt, tay áo
vung lên, chiến văn cự chưởng có chút hơi ảm đạm trên trời kia ầm ầm lao xuống phía Linh Chiến Tử không chút lưu tình.
Cự chưởng chưa rơi xuống, cả vùng đất phía dưới đã sụp đổ.
Chấn động đáng sợ từ trên trời giáng xuống, Linh Chiến Tử chợt từ u mê
tỉnh lại, cả người hắn run như cầy sấy, vì hắn biết, Mục Trần dường như
cũng không có ý nương tay, nếu ăn trọn một chưởng này, dù là hắn 9 phần
cũng sẽ bỏ mạng tại đây
Bóng ma tử vong bao phủ, trong mắt Linh Chiến Tử cũng toát lên vẻ sợ hãi.
Oanh!
Bất quá, đúng lúc chiến văn cự cưởng sắp trúng đích, trong nháy mắt
không gian quanh thân Linh Chiến Tử vỡ vụn ra, tạo thành khe nứt không
gian nuốt hắn vào trong.
Ngay lúc vết nứt không gian nuốt hắn vào trong, từng viên chiến ấn bay
ra, hơn đó cũng có một luồng dao động cực kỳ nhỏ tản ra từ đó, chỉ trong chớp mắt, chiến văn cự chưởng giữa không trung chợt run lên, vỡ tan
thành điểm sáng đầy trời.
Mục Trần nhìn cảnh này, sắc mặt hơi đổi, cười nhạt, có thể dụng thủ đoạn cỡ này cứu người, hơn nữa chỉ tạo ra dao động rất nhỏ liền có thể đánh
vỡ thế công của hắn, trừ vị tây thiên chiến hoàng Kia ra còn có ai nữa.
Rõ ràng vị tây thiên chiến hoàng kia cũng không nhẫn tâm để đệ tử của mình cứ như thế bỏ mạng trong tay hắn.
Trên quảng trường bạch ngọc, vạn trượng bậc thang, Tây thiên chiến hoàng sắc mặt ảm trầm, không gian trước mắt hắn vỡ vụn ra, thân ảnh của Linh
Chiến Tử cũng chật vật lăn ra.
Thấy cảnh này, vô số cường giả trong thiên địa cũng xôn xao, hiển nhiên
cũng biết rõ, lúc trước là Tây Thiên Chiến Hoàng ra tay, cứu Linh Chiến
Tử ra.
“Đồ vô dụng!” Tây Thiên Chiến Hoàng tức giận nhìn chằm chằm Linh Chiến
Tử, ai biết được tên đệ tử mà hắn gửi gắm nhiều kỳ vọng này, cuối cùng
lại chật vật như thế, thậm chí ép hắn ra tay cứu giúp.
Linh Chiến Tử sắc mặt trắng bệch, sắc mặt xấu hổ vô cùng.
Tây Thiên Chiến Hoàng cũng không để ý đến hắn, mà đưa ánh mắt nhìn vào
Mục Trần trong màn sáng, hắn nhìn ba kẻ giống nhau như đúc kia, trong
mắt loé lên vẻ kinh dị, từ từ nói: “Nghe nói ở thời viễn cổ, Thiên Đế
mang bên mình tuyệt thế thần thông, có tên là Nhất Khí Hoá Tam Thanh,
chẳng quả tuyệt thế thần thông như vậy đã thất truyền ngàn vạn năm,
không ngờ lại rơi vào tay hắn, đúng là cơ duyên thật lớn a”.
Tây Thiên Chiến Hoàng dù sao cũng là một vị Thiên Chí Tôn, kiến thức
rộng rãi, hắn suy nghĩ một lúc cũng là nhận ra lai lịch của hai hoá thân của Mục Trần.
Nói đến đó, dù là Tây Thiên Chiến Hoàng, giọng nói cũng nóng bỏng lên,
tuyệt thế thần thông như thế, dù là với Thiên Chí Tôn cũng sẽ có sức hấp dẫn cực lớn.
“Ha ha, Chiến Hoàng ánh mắt cũng không tệ, Mục Trần chính xác là đoạt
được truyền thừa của Thiên Đế, ngày đó ta cùng Võ Tổ cũng ở đó, cũng là
được Thiên Đế nhờ cậy, ngày sau giúp hắn một chút”. Viêm Đế mỉm cười
nói.
Nghe thấy lời này của Viêm Đế, Tây Thiên Chiến Hoàng trong lòng cũng
rùng mình một cái, hắn sao có
thể không hiểu, lời này là Viêm Đế đang
cảnh báo hắn, đừng có nhăm nhe tới Nhất Khí Hoá Tam Thanh của Mục Trần,
nếu không, tức là đã chọc tức Viêm Đế cùng Võ Tổ....
Hiện tại trên đại thiên thế giới, nếu Viêm Đế cùng Võ Tổ liên thủ với
nhau, chỉ sợ đến cả những cổ tộc vô cùng thâm hậu kia, cũng sẽ không
chống đỡ nổi...
Vì vậy sự nóng bỏng trong mắt Chiến Hoàng cũng giảm bớt, tuyệt thế thần
thông dù trân quý, nhưng nếu vì thế mà đắc tội Võ Tổ cùng Viêm Đế, chỉ
sợ cũng không còn phúc mà hưởng.
Mặc dù hiện giờ, Viêm Đế có vẻ ôn hoà, nhưng Chiến Hoàng cũng hiểu, đây
là người ta cho mình mặt mũi, nếu không, bằng thực lực của Tây Thiên
Chiến Điện, còn lâu mới sánh được.
Mà trong lúc Viêm Đế cùng tây thiên chiến hoàng nói chuyện, ở trên bạch
ngọc quảng trường, cũng xôn xao vô số thanh âm, rất nhiều cường giả cảm
thán, rõ ràng kết quả sau cùng cũng ngoài dự liệu của bọn họ.
Lạc Thiên Thần cũng là kích động mà khuôn mặt già nua đỏ bừng lên, trong mắt hắn cũng là vẻ không thể tin nổi, hắn không cách nào ngờ tới, linh
chiến tử cuối cùng lại thua trong tay Mục Trần...
“Hắn lúc này mới là Hạ vị Địa Chí Tôn a... đợi ngày sau hắn tiến vào
thượng vị Địa Chí Tôn, sợ rằng phía dưới Đại Viên Mãn Địa Chí Tôn sẽ
không ai địch nổi.” Lạc Thiên Thần ánh mắt rực lửa, có chút phức tạp
nhìn Mục Trần trong màn sáng, lần đầu tiên thấy Mục Trần mấy năm trước,
hắn không thể nào tưởng tượng ra, chỉ mấy năm ngắn ngủi về sau, thiếu
niên yếu đuối ngày nào lại có thể đạt tới trình độ này.
“Ánh mắt của Lạc Ly, quả nhiên tốt hơn rất nhiều so với lão già ta.”
Cảm thán như thế, trong thời gian này cũng không biết đã bao nhiêu lần rồi.
Bên ngoài kia, việc Linh Chiến Tử chiến bại đã làm nổi lên vô số ồn ào,
thì bên trong chiến trường, Mục Trầm lúc này đã thu liễm chiến ý, tản
tam linh chiến trận đi, sau đó ánh mắt hắn hờ hững nhìn về phía hai nơi
khác của chiến trường.
Ở một chỗ, Linh Kiếm Tử cùng Linh Long Tử vẫn còn kịch liệt giao tranh, lúc này bọn hắn đã áp chế hoàn toàn.
Bất quá, khi ánh mắt Mục Trần hướng tới, bọn hắn đêu run lên trong lòng, vội vàng né ra, ánh mắt kiêng kỵ đề phòng nhìn về Mục Trần ở phía xa.
Ba Mục Trần xuất hiện giữa không trung, hắn nhìn chằm chằm về phía Linh
Long Tử cùng Linh Kiếm Tử, giọng nói lạnh lùng “Các ngươi còn muốn đánh
tiếp?”
Bị ba Mục Trần nhìn với ánh mắt lạnh lẽo, Linh Kiếm Tử cùng Linh Long Tử cũng lạnh cả sống lưng, lúc trước nhìn thấy một màn Linh Chiến Tử bại
trận, sự kiêng kỵ của bọn hắn với Mục Trần đã lên đến cực hạn.
Bọn hắn biết, ở thời khắc Linh Chiến Tử bại trận, kết cục của bọn hắn cũng đã được quyết định.
“Thật tiện nghi cho hai tên các người!”
Linh Kiếm Tử cùng Linh Long Tử không cam lòng nhìn hai người Tô Mộ, Sở
Môn, chỉ cần cho họ thêm chút thời gian, chắc chắn có thể thắng được.
Bọn hắn nhìn nhau, cuối cùng vẫn cắn răng một cái, tay áo vung lên,
chiến ấn còn lại bay vút ra, mà thân hình của bọn họ cũng từ từ biến mất khỏi chiến trường.
Đối mặt với Mục Trần mạnh mẽ như thế, bọn hắn cũng không còn ý chí chiến đấu.
Nhìn Linh Kiếm tử cùng Linh Long tử rút lui khỏi chiến trường, Tô Mộ
cùng Sở Môn, thở phào một hơi như trút được gánh nặng, sau đó ánh mắt
nhìn Mục Trần có chút phức tạp, bọn họ không nghĩ rằng, vị trợ thủ thay
thế tạm thời này, lại có thể hung mãnh như thế, trực tiếp đá linh chiến
tử ra khỏi chiến trường...
“Mục huynh quả nhiên không phải người thường, lần này chúng ta được
hưởng phúc của ngươi...danh ngạch duy nhất này, cũng chỉ có Mục huynh đủ tư cách nhận”. Tô Mộ cùng Sở Môn đều hiểu, danh ngạch này chỉ có một,
Mục Trần rõ ràng không thể nhường cho họ, cho nên bọn họ cũng không cố
chấp mà buông xuống, như thế lại có thể quan hệ sâu hơn với Mục Trần.
Mà nghe hai người nói thế, trên khuôn mặt Mục Trần cũng cười ôn hoà:
“Nếu không phải có hai vị giúp một tay, chuyện hôm nay kết quả thế nào,
sợ rằng khó liệu...”
Vừa nói, hắn búng tay ra, chiến ấn mà linh kiếm tử cùng linh long tử để lại cũng bay đến trước mắt họ.
“Những chiến ấn này, hai vị có thề dùng đi đổi một ít bảo bối, cũng coi như chiến lợi phẩm cho chuyến lần này”
Hai người này hiểu chuyện như thế, Mục Trần cũng muốn hồi báo cho họ một ít.
Nhìn chiến ấn bay tới, Tô Mộ cùng Sở Môn cũng lộ ra vẻ vui mừng, có thêm những chiến ấn này, bọn họ cũng có thể đổi được vài món bảo bối đã mơ
ước từ lâu.
“Vậy cảm ơn Mục Huynh khẳng khái.”
Hai người cũng không khách khí, nhận lấy chiến ấn, sau đó nhanh chóng
đem cả chiến ấn từ trên người thu được ra để đổi lấy bảo bối từ bảo khố
của chiến hoàng.
Sau khi đổi bảo vật xong, vì không còn chiến ấn trên người, thân thể bọn họ cũng dần tiêu tán, bị đưa ra khỏi chiến trường.
Trước lúc rời đi, hai người đều hướng về Mục Trần ôm quyền cười nói:
“Vậy hai người chúng ta ở đây chúc mừng Mục Huynh trờ thành đại lục chi
tử...”
Âm thanh vừa dứt, thân ảnh hai người cũng hoàn toàn biến mất.
Sau khi bọn họ rời đi, Mục Trần cũng trút được gánh nặng, thở phào một
cái, sau đó hắn thấy, phiến không gian chiến trường này bắt đầu vặn vẹo, hắn biết, đây là dấu hiệu cuộc tranh đoạt lần này đã kết thúc.
Hắn ngẩng đầu lên mỉm cười, tự lẩm bẩm Đại lục chi tử sao...ta đang rất mong đợi đây...”