Xoẹt!
Bạch Bào Mục Trần cầm thuỷ tinh trường kiếm trong tay, nháy mắt xuyên
phá không gian, giận dữ chém xuống đầu Cố Sư Hoàng, một kiếm bất ngờ này của hắn xuất hiện cực kỳ quỷ mị, cho nên dù lấy thực lực Cố Sư Hoàng
cũng không thể lập tức né tránh được, chỉ có thể hoảng sợ giương mắt
nhìn trường kiếm xẹt qua hư không.
Một khắc này, Cố Sư Hoàng hồn lìa khỏi xác bởi vì hắn nhận ra, thuỷ tinh trường kiếm trong tay bạch bào Mục Trần đang tản ra một loại khí tức
khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
Khí tức đó chắc chắn là của Thiên Chí Tôn.
Chủ nhân của thanh kiếm này hẳn cũng là một vị Thiên Chí Tôn chân chính.
Cho nên khi trường kiếm chém xuống, dù Cố Sư Hoàng có thực lực đại viên
mãn địa chí tôn đi nữa thì trong lòng cũng nổi lên sự sợ hãi tột cùng,
hắn làm sao nghĩ tới trong tay Mục Trần lại có một món Đại sát khí bậc
này.
Thanh thuỷ tinh trường kiếm này chắc chắc đã vượt qua cao cấp thánh vật.
Kiếm quang ầm ầm chém xuống, dường như không thể tránh né, bất quá Cố Sư Hoàng cũng là một lão hồ ly, ở thời khắc tối hậu, hắn bày ra tư thế quỷ dị, chếch đầu đi một chút.
Soạt!
Kiếm quang thuỷ tinh sượt qua tai hắn, một kiếm chém thẳng lên vai,
khoảnh khắc ấy, dù thân thể Cố Sư Hoàng vốn mạnh mẽ cũng phải cảm thấy
đau nhói đến tận xương tuỷ.
A...a...a!
Trong miệng Cố Sư Hoàng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, dưới bả
vai hắn đã bị một kiếm kia chặt đứt đến nửa người, hơn nữa khi kiếm
quang chém qua, ánh sáng thuỷ tinh cũng điên cuồng ăn mòn huyết nhục của hắn, cho nên dù thân thể địa chí tôn có sức khôi phục cực kỳ mạnh mẽ
nhưng cũng không thể nào khép miệng vết thương lại, máu tươi chảy ra như suối, khiến Cố Sư Hoàng lúc này trông cực kỳ thê thảm.
Phanh!
Cố Sư Hoàng kinh hãi muốn chết, cũng không để ý đến nửa thân thể bị chém đứt kia, điên cuồng lùi hơn vạn trượng mới hoảng sợ dừng lại, ánh mắt
sợ hãi nhìn Bạch Bào Mục Trần.
- Đáng tiếc.
Bạch Bào Mục Trần cầm thuỷ tinh trường kiếm trên tay, hắn nhìn Cố Sư
Hoàng bị chém mất nửa người, lại hơi tiếc nuối lắc đầu, hồi nãy lấy bản
thể cộng với một đạo hoá thân làm mồi nhử, mới thu hút được hết sự chú ý của Cố Sư Hoàng, lúc ấy hắn mới có thể ẩn nấp, chém ra nhát kiếm bất
ngờ này.
Hiệu quả đương nhiên không tệ,dù là Cố Sư Hoàng không trốn được, nhưng
phút chót hắn vẫn né đi chỗ hiểm, nếu không Cố Sư Hoàng bây giờ không
chết thì cũng mất hoàn toàn sức chiến đấu.
Trường kiếm trong tay Bạch Bào Mục Trần rung lên, máu tươi dính trên đó
bốc hơi đi, hắn liếc mắt nhìn thuỷ tinh trường kiếm, có thế cảm nhận
được sức mạnh lưu lại trên đó giờ lại mất đi một phần...
Hắn đoán chừng, sức mạnh của thiên đế kiếm nhiều lắm cũng chỉ dùng được 2 lần nữa thôi, đến lúc đó thiên đế kiếm cũng sẽ không còn lực sát thương kinh khủng như thế này nữa.
- Bất quá giờ Cố Sư Hoàng cũng mất đi 6-7 thành chiến lực, đã không còn uy hiếp.
Bạch Bào Mục Trần nhìn bổn tôn Mục Trần, người sau khẽ gật đầu, Bạch Bào Mục Trần lại tiếp tục bắn ra, thuỷ tinh trường kiếm dường như lại bùng
lên ánh sáng,hiện giờ đang là lúc Cố Sư Hoàng suy nhược nhất, cơ hội như thế tuyệt đối không thể bỏ qua.
Khi Cố Sư Hoàng nhìn Bạch Bào Mục Trần vọt tới một lần nữa, hắn lần này
cũng không dám cứng rắn đánh lại, mà vội vàng lui về phía sau, rõ ràng
là đã bị uy năng của thiên đế kiếm doạ sợ vỡ mật.
Ông!
Mục Trần đang đứng trên vai Bất Hủ Kim thản, thấy vậy liền thúc giục Bất Hủ Kim Thân một lần nữa, tạo thành từng đạo Bất Hủ Thần Văn bay lên
trời, điên cuồng công kích về phía Cố Sư Hoàng.
Vi thế trên bầu trời lúc này, Cố Sư Hoàng vốn đang chiếm ưu thế lập tức
trở nên chật vật, hắn không những không ngừng phải trốn chạy Bạch Bào
Mục Trần đuổi giết, còn phải phòng ngự công kích của Mục Trần, tình thế
của hắn nhất thời trở nên nguy hiểm vô cùng.
Trong lúc Cố Sư Hoàng đang rơi vào hiểm cảnh thì trong một chiến trường
khác, Lương Tà Ngư vốn đang bị Long Tượng, Lạc Ly cuốn lấy cũng phát
hiện ra, sắc mặt hắn kịch biến, hắn không thể nào nghĩ tới, Cố Sư Hoàng
lại bị Mục Trần ép đến mức này...
- Đáng chết, tội tử này thậm chí có thủ đoạn bậc đó...?!
Trong lòng Lương Tà Ngư chấn động, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh hoảng,
nếu Cố Sư Hoàng thật sự chiến bại thì hôm nay chỉ sợ bọn họ không ổn
rồi.
Hắn phải nghĩ cách giúp Cố Sư Hoàng.
- Ngươi tự lo cho mình trước đi!
Bất quá trong lúc hắn đang suy nghĩ, một tiếng cười gằn đột nhiên phát
ra,thản ảnh Long Tượng quỷ mỵ xuất hiện trước mặt hắn, đánh ra một
quyền, bầu trời nhất thời tràn ngập long tượng gầm thét, nắm đấm như bao hàm sức mạnh vạn đầu Long Tượng kia nhân cơ hội mạnh mẽ đánh lên màn
sáng linh lực trước mặt Lương Tà Ngư.
Bành!
Màn sáng linh lực chắc chắn đột nhiên vỡ tung ra, Lương Tà Ngư cũng bị
một quyền này đánh bay ra ngoài, sắc mặt xanh trắng liên tục, vất vả lắm mới áp chế được linh lực đang sôi trảo trong cơ thể thì lại thấy Long
Tượng lại bám sát lao vọt tới, lúc này hắn chỉ có thề mắng thầm, tập
trung tinh thần chuyên tâm đối phó Long Tượng, lạc Ly trước mắt.
Khi lương tà ngư bị cuốn lấy, thì Lục Xà Lão Tổ đang bị vây trong Chu
Thiên lạc Tinh trận kia cũng sắc mặt ẩm ê nhìn Cố Sư Hoàng đang trong
hiểm cảnh, thỉnh thoảng hắn cũng liếc về Bạch Bào Mục Trần tay cầm thiên đế kiếm, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh hãi.
Trước đó hắn tận mắt nhìn thấy, Bạch Bào Mục Trần cầm Thiên Đế kiếm trong tay, suýt chút nữa đã chém chết Cố Sư Hoàng...
- Tiểu tử này thật quỷ dị, rõ ràng chỉ là Thượng Vị Địa chí tôn, lại có
hai đạo Hoá thân có thực lực giống hệt bản thể, hơn nữa, thanh kiếm kia
tuyệt đối là đồ của Thiên Chí Tôn!
- Chẳng lẽ hắn cũng có Thiên Chí Tôn chống lưng sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Lục Xà Lão Tổ run lên, hắn chỉ có một thân một
mình, sau lưng cũng không có bối cảnh cường đại như Phù Đồ cổ Tộc, vạn
nhất đến lúc Thiên Chí Tôn sau lưng Mục Trần hiện thân, không gây phiền
phức được với Phù Đồ cổ Tộc thì thôi, chẳng lẽ còn không xử nổi một đại
viên mãn địa chí tôn con con như hắn sao?
Đám người Cố Sư Hoàng có Phù Đồ cổ Tộc che trở, nhưng hắn không được như thế!
- Lão già đáng chết kia, lại kéo ta vào đống phiền phức này, tên tiểu tử này có chỗ nào giống kẻ vất vơ không có bối cảnh chứ?
Trong lòng Lục Xà lão tổ điên cuồng mắng, vì tình thế trước mắt cũng không giống lời Cố Sư Hoàng nói với hắn chút nào.
- Chỗ này không thể ở lâu, đây là ân oán giữa tiểu tử kia và Phù Đồ cổ Tộc, lão phu không cần phải xen vào
Lục Xà Lão Tổ cắn răng một cái, bàn tay nắm chặt, chỉ thấy một lá bùa
màu vàng hiện ra trên tay, trên lá bùa tràn ngập dao động không gian.
Đây là một đạo thuấn di cổ phù*, trong một lần hắn đi di tích cổ tranh
đoạt được, chỉ cần dùng là có thể thoát
khỏi bất cứ chỗ nguy hiểm nào.
*lá bùa dịch chuyển tức thời.
Vốn hắn cũng không muốn dùng tới, nhưng chờ đến lúc thiên chí tôn sau
lưng MỤcTrần hiện thân thì muốn trốn cũng không được nữa rồi.
Nghĩ tới đây, Lục Xà Lão Tổ không do dự nữa, ngón tay búng ra, cổ phù
trong tay bị đốt cháy, nhất thời phát ra dao động không gian mãnh liệt,
tạo thành vùng xoáy không gian, phá vỡ sự phong toả của Chu Thiên Lạc
Tinh Trận.
- Lục Xà, ngươi muốn làm gì?!
Cố Sư Hoàng cũng phát hiện ra dao động không gian mạnh mẽ kia, lúc này hoảng sợ quát lên.
Nhưng Lục Xà lão tổ cũng không quan tâm tới tiếng quát của hắn,không
thèm quay đầu lại, bước thẳng vào trong vòng xoáy, nháy mắt biến mất.
- Khốn kiếp!
Thấy Lục Xà lão tổ một mình chạy trốn, Cố Sư Hoàng nổi trận lôi đình,
một khi không có Lục Xà lão tổ áp chế, Linh Khê kia sẽ điều khiển Chú
Thiên Lạc Tinh Trận đối phó bọn họ,lúc ấy, hắn vốn đang rơi vào hiểm
cảnh, lai còn phải đối mặt với một toà linh trận lợi hại như thế thì chỉ sợ cũng cửu tử nhất sinh.
Ông ong!
Hắn nghĩ cũng không sai chút nào, sau khi Lục Xà Lão Tổ chạy mất, toà
Chu Thiên Lạc Tinh Trận bao phủ cả hòn đảo này cũng chấn động, sau đó
từng ánh sao trên trời giáng xuống, trực tiếp cuốn về phía hắn vây khốn
lại.
Cố Sư Hoàng nhìn ánh sao rơi xuống, da đầu tê dại, toà đại trận này có
thể chống lại đại viên mãn địa chí tôn, nếu hắn trong trạnh thái toàn
thịnh thì cũng không sợ nó, nhưng hiện giờ không chỉ trọng thương, lại
còn bị Mục Trần điên cuồng đuổi giết, nếu thật sự bị vảy lại, MỤc Trần
dùng thanh kiếm đáng sợ kia chém 2 nhát thì chỉ sợ hắn thật sự sẽ bỏ
mạng.
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Cố Sư Hoàng cũng dâng lên sự sợ hãi tột
cùng, một khắc sau, hắn cắn răng một cái, lạnh lùng nóiTiểu Súc sinh,
đây là do ngươi ép ta!"
Tiếng nói vừa dứt, bàn tay phải hắn nắm chặt, một đạo ngọc giản xuất hiện trên tay, sau đó hắn trực tiếp bóp vỡ.
Oành!
Ngọc giản vỡ vụn hoá thành linh quang vô tận phóng lên cao, cuối cùng
hoá thành một vòng xoáy không gian khổng lồ, trong vòng xoáy dường như
có một luồng dao động không gian kinh khủng xuyên qua không gian mà tới.
Thấy cảnh này, sắc mặt Mục Trần cũng biến đổi, không nghĩ tới Cố Sư Hoàng này có thể gọi cả Thiên Chí Tôn của Phù Đồ cổ Tộc tới.
Sắc mặt hắn âm thầm, trong tay hiện ra một viên thạch phù, nếu Phù Đồ Cổ Tộc thật sự muốn phái ra Thiên Chí Tôn, vậy hắn cũng chỉ có thể dùng
đến phần nhân tình cuối cùng này, mời Võ Tổ tới...
Động tĩnh như thế, bên kia chiến trường Lạc Ly cùng Long Tượng cũng dừng tay,thân hình Lương Tà Ngư loé một cái đã xuất hiện bên cạnh Cố Sư
Hoàng, hắn nhìn xoáy nước to lớn kia, không nhịn được nói:
- Lão già, ngươi chẳng lẽ không nghe Đại Trưởng Lão nói, không cho phép Thiên Chí Tôn ra tay đối phó tội tử này sao?
- Giờ không quản được nhiều chuyện như vậy!
Cố Sư Hoàng cắn răng nghiến lợi nói:
- Hắc quang trưởng lão là người của chúng ta, đến lúc đó giữ bí mật một chút, Đại Trưởng Lão cũng không biết đâu
Lương tà ngư nghe vậy cũng chĩ có thể gật đầu một cái.
- Phá vỡ vòng xoáy không gian kia!
Mục Trần ngửa mặt lên trời lạnh lùng nói, nếu có thể phá hư vòng xoáy
không gian kia, thì thiên chí tôn cũng không cách nào hàng lâm được.
Tiếng quát của Mục Trần vừa dứt, Chu Thiên lạc Tinh trận buông xuống vô
số ánh sao giống như thiên thạch, đánh tới vòng xoáy không gian kia.
Mục Trần cùng thúc giục bất hủ kim thân, từng đạo bất hủ thần văn phóng lên cao, đánh về phía vòng xoáy.
Long Tượng, Lạc Ly cũng toàn lực xuất thủ, ý định phá vỡ vòng xoáy không gian.
Nhưng mà, Cố Sư Hoàng thấy vậy cũng chỉ cười lạnh.
Vòng xoáy vô tận nhanh chóng mở rộng ra, mà trong lúc rất nhiều công
kích kia sắp đánh xuống thì một âm thanh già nua, ẩn chứa uy áp vô tận
xuyên thấu không gian như đột nhiên thiên lôi vang dội giữa thiên địa.
- Nghiệt chướng, trước mắt lão phu còn cho phép ngươi giở trò sao?!
Oanh!
Một linh lực cự chưởng to lớn không cách nào tả nổi dùng từ vòng xoáy
không gian chui ra, cự chưởng vỗ xuống một cái, toàn bộ công kích đều
tan vỡ, cự chưởng kia ầm ầm đánh xuống, che khuất cả bầu trời, bao trùm
cả hòn đảo này.
Sắc mặt Long Tượng trắng bệch, đối với uy nghiêm của Thiên Chí Tôn, bọn họ căn bản không có sức chống cự.
Ánh mắt Mục Trần âm trầm, hắn nhìn cự chưởng đang ầm ầm đánh xuống kia, cắn chặt răng, định bóp vỡ thạch phù.
Bất quá, đúng lúc này, không gian trước mắt bọn họ đột nhiên vỡ tan
tành, một cái hồ lô màu đỏ từ không gian đổ vỡ quỉ dị bay ra ngoài.
- Ai da, Lão già ta vất vả lắm mới tìm được một hạt giống tốt, nếu bị
Phù Đồ cổ tộc các ngươi huỷ mất, thì Thái Linh cổ Tộc ta cũng sẽ không
bỏ qua đâu!
Lúc hồ lô đỏ bay ra, một tiếng cười hài hước cũng vang lên bên cạnh mấy người Mục Trần...