Đại Chúa Tể

Mặc Tâm Thiếu Chủ


trước sau

"Vật này, ta muốn!"

Cùng lúc âm thanh đạm mạc vang lên, một bàn tay liền xuyên qua không gian, nhắm vào miếng đồng trong tay mục trần, tốc độ này nhanh như chớp giật, khiến người khác không kịp ứng phó.

Nếu là người bình thường, chỉ sợ đã bị người này cướp đồ đi mà không kịp phản ứng gì, nhưng mà, Mục Trần hiển nhiên cũng không xếp vào đám "bình thường"

Ngay lúc này, mặt của hắn đột nhiên lạnh như băng, trong con ngươi đen nhanh thoáng hiện vẻ sắc bén.

Hắn cũng không thèm quan tâm tới miếng đồng có bị cướp đi hay không, cánh tay còn lại của hắn thu lại, hoá thành thanh đao, cùng lúc đó, trong đồng tử của hắn hiện lên thánh phù đồ tháp, linh lực mênh mông cường hãn như thuỷ triều rót vào trong tháp.

xẹt xẹt!

linh lực cô đọng như thực chất không ngừng áp súc trên bàn tay mục trần, tựa như một thanh đao linh lực sắc bén, khiến cả không gian đều nứt vỡ ra.

Nếu bị một đao này chém trúng, dù là cánh tay của cường giả đại viên mãn cũng bị cắt làm 2.

Hả?"

Thanh đao linh lực hung hăng chém xuống, một âm thanh kinh ngạc chợt vang lên, hiển nhiên người cướp đoạt cũng bị thủ đoạn phản kích sắc bén của mục trần doạ không ít.

lúc này nếu hắn vẫn cố tình cướp phiến đồng đi, sợ rằng chỉ trong nháy mắt sẽ phải để cả bàn tay lẫn miếng đồng ở lại.

"Hừ"

Người cướp đoạt cũng suy nghĩ trong giây lát liền thay đối ý định, ngón tay chập lại thành song chỉ, linhn lực mênh mông ngưng tụ trên chỉ, hung hăng đánh về phía đao chưởng của mục trần.

soạt soạt!

Chỉ cùng chưởng mạnh mẽ chạm nhau,nhất thời có thể thấy sóng linh lực lan toả ra, cả một mảnh không gian đều bể tan tành như thuỷ tinh.

không gian vỡ vụn, thân ảnh mục trần cũng vội vàng lui về sau, tay áo bào khẽ động, linh lực cuồn cuộn phun ra, đánh bay toàn bộ mảnh vỡ không gian sắc nhọn.

Cùng lúc thân hình lui lại, ánh mắt Mục Trần hơi mang theo sát khí nhìn về kẻ đã xuất thủ, chợt sau đó 2 mắt nheo lại.

Vì hắn nhận ra, kẻ xuất thủ cũng không phải ai xa lạ mà chính là vị Mặc Tâm thiếu chủ trong phù đồ cổ tộc.

Mặc tâm lúc này khuôn mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm mục trần, trong mắt có hàn ý lưu động, hắn xoè tay ra, thản nhiên nói :"đưa vật kia cho ta."

Ngữ khí của hắn nhàn nhạt, nhưng lại mang theo sự cao ngạo, dù sao bằng thân phận của hắn, trong giới trẻ phù đồ cổ tộc hiện giờ cũng không có mấy người dám cướp đồ đã lọt vào mắt hắn.

Nhưng hiển nhiên Mục Trần cũng không thuộc số những người này, vì vậy khi nghe thấy lời của mặc tâm, hắn chẳng qua chỉ cười một tiếng, sắc mặt bình thản nói "mặc dù ngươi xuất thân từ phù đồ cổ tộc, nhưng dường như cha mẹ ngươi cũng không dạy ngươi biết cái gì là lễ phép".

"Tội tử, ngươi muốn chết!"

Nghe Mục Trần châm chọc, da mặt Mặc Tâm nhất thời run lên, sát ý nhè nhẹ trào ra từ trong mắt, khiến cho cả khu vực này đều trở nên lành lạnh.

Trong khu giao dịch này, đủ loại ánh mắt săm soi, hai người náo động như vậy lập tức khiến người khác chú ý, nhưng cũng không có ai lên ngăn cản, ngược lại còn khiến họ hóng hớt, dù sao trên thượng cổ thánh uyên này cũng không có quy tắc nào, thực lực vi tôn mới lả đạo lý cứng rắn nhất.

không ít cường giả có nghe qua danh tiếng mặc tâm, dù sao đây cũng là một vị thiếu chủ phù đồ cổ tộc, Đại Chúa Tể ra mắt sớm nhất tại t r u y e n f u l l . v n cho nên họ cũng biết mặc tâm mạnh mẽ, nhưng điều khiến bọn họ kỳ quái là, thanh niên tên Mục Trần này nhìn qua mới chỉ thượng vị địa chí tôn mà thôi, lại dám giễu cợt mặc tâm như thế, hắn thật sự không sợ chết sao?

Trong lúc không ít ánh mắt hướng về khu vực này thì, ờ cách đó không xa, trên một tảng đá lớn, cũng có mấy thân ảnh dừng bước, đưa tầm mắt nhìn về chỗ kia, khi các nàng thấy mục trần cùng mặc tâm xung đột thì sắc mặt cũng biến đổi.

"Người này thật đúng là không biết trời cao đất rộng, sao lại đi trêu chọc mặc tâm!". Giọng nói yểu điệu kèm theo chút tức giận vang lên, là của một cô gái trẻ tuổi, nàng dung nhan tiếu lệ, nhưng lúc này cũng có chút bực mình nhìn về hướng kia.

Cô gái này chính lả Thanh Linh, Phù đồ cổ tộc.

Bên cạnh nàng là một thân ảnh áo trắng như tuyết, cả người tản ra khí tức lạnh lùng như băng giá, chính là Thanh Sương Phù Đồ cổ tộc.

Nàng nhìn tình huống bên kia, hơi nhíu nhíu mày, thản là người của phù đồ cổ tộc, nàng tất nhiên biết rõ Mặc Tâm mạnh mẽ thế nào, trong lứa trẻ của phù đồ cổ tộc, cũng chỉ có hắn mới có thể tranh đấu được với huyền la.

Nếu đổi lại là nàng, có lẽ dùng hết sức cũng chỉ có thề bảo đảm không bại trận, nếu muốn chiếm thượng phong chỉ sợ không thể được.

Huyền la cùng mặc tâm này đã đứng ở tầng cao nhất của đại viên mãn, căn bản chính là tiểu vô địch dưới thiên chí tôn.

Mà chẳng biết tại sao Mục Trần lại gây sự với hắn, hậu quả có lẽ sẽ không tốt.

Nghĩ đến đây, thanh sương khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, chợt muốn bước ra, nàng đã đáp ứng với huyên di rằng sẽ tận lực giúp đỡ Mục Trần, không đề hắn bị huyền la, mặc tâm nhắm vào.

Cho nên dù không biết sau đó mặc tâm có coi nàng là địch hay không,hiện giờ nàng vẫn muốn ra mặt.

Thanh linh bên cạnh thấy vậy, không tự chủ được muốn kéo thanh sương lại, dù sao nàng cũng hiểu rõ, đối địch với mặc tâm cũng là áp lực không nhỏ với thanh sương.

Bất quá thanh sương chỉ đẩy tay nàng ra, lúc này nàng chỉ có thể hậm hực giậm chân một cái, có chút tức giận nhìn chằm chằm Mục Trần xa xa, không ngờ các nàng vừa mới tới đây đã bị Mục Trần kéo phiền phức tới.

Nàng vội vàng đuổi theo thanh sương, nhưng lúc
này, thanh sương mới bước ra một bước thì thân thể chợt dừng lại.

"Sao vậy, thanh sương tỷ?". Thanh linh có chút nghi hoặc hỏi, chẳng lẽ thanh sương tỷ đổi ý? Nhưng nói cho cùng thì Mục Trần cũng là con trai của tịnh di, cũng là người Thanh Mạch, nếu để mặc hắn bị bắt nạt ờ đây thì trong lòng cũng thấy khó chịu.

Nghĩ đến đây, trong lòng thanh linh cũng thấy cực kỳ mâu thuẫn.

Bất quá thanh sương cũng không để ý đến sự mâu thuẫn của nàng, khuôn mặt băng sương của nàng nhìn về phía bên phải, thanh linh cũng nhìn theo, sau đó sắc mặt của nàng không nhịn được biến đổi.

Chỉ thấy cách đó không xa có mấy bóng người đang đứng, kẻ đứng đầu lả một nam tử anh tuấn đứng chắp tay, khí vũ hiên ngang, hắn mỉm cười nhìn chằm chằm thanh sương, khiến nàng không thể bước tiếp được.

"Là huyền la, sao hắn cũng tới đây!". Thanh linh khẽ hô một tiếng, sắc mặt khó coi nói.

Khuôn mặt thanh sương trở nên lạnh lẽo, vì nàng biết ánh mắt huyền la có ý gì, nếu nàng ra tay trợ giúp Mục Trần thì hắn cũng sẽ ngăn chặn nàng.

Nàng siết chặt tay, ánh mắt thoáng suy nghĩ chốc lát, rốt cục cũng không bước ra nữa, vì nàng biết như thế cũng chỉ phí công mà thôi, nếu huyền la đã muốn ngăn chặn, nàng căn bản cũng không thể nào giúp được.

"Mục trần, hy vọng ngươi sớm tìm cơ hội thoát thân đi"

Thanh sương nhìn Mục Trần đang đầu sóng ngọn gió nơi xa xa, than nhẹ một tiếng trong lòng.

Cách đó không xa, sau khi thấy thanh sương dừng lại, huyền la thu hồi ánh mắt nhìn về thân ảnh mục trần nơi xa, lẩm bẩm trong lòng "Hai tên này tranh cướp cái gì ở đây?"

Vì cũng không tới gần nên dù hắn biết Mục Trần cùng mặc tâm đang tranh cướp đồ, nhưng không biết vật đó là vật gì, hơn nữa cũng không xác định có phải là tranh cướp hay mặc tâm cố tình tìm Mục Trần gây phiền phức hay không.

"Kẻ kia chính là tội tử gần đây nổi tiếng trong phù đồ cồ tộc các ngươi?". Trong lúc huyền la đang nghi hoặc thì một tiếng cười êm ai hơi mang theo chút quyến rũ từ bên cạnh truyền tới.

Tiếng cười này chính lả từ một cô gái váy đen, dung nhan nàng cực kỳ xinh đẹp, da thịt như bạch ngọc, đại mày như trăng khuyết, lúc cười, khoé mắt lại cỏ một tia mê hoặc, nhưng bản thân nàng lại có một khí chất cao quý thánh khiết, nhưng như thế càng làm cho tia mị ý của nàng trở nên kiều mị vô cùng.

Đây là một vưu vật trời sinh.

"Haha, xem ra hình nhi cô nương cũng rất rõ tin tức trong phù đồ cổ tộc chúng ta nhỉ". Huyền La cười nói.

Cô gái tên hình nhi này chớp chớp đôi mắt sáng ngời, nói "Dù sao ta cũng là thánh nữ dự tuyển của thái linh cổ tộc, biết những tin tức này cũng đâu kỳ lạ?"

Huyền la cũng gật đầu cười, cô gái váy đen này tên là Bạch Hĩnh Nhi, chính là một vị Thánh Nữ dự tuyển có cơ hội cực cao,nghe nói nếu lần này nàng có thể hoàn thành nhiệm vụ trong thượng cổ thánh uyên thì căn bản sẽ được phong là Thánh Nữ chính thức của thái linh cổ tộc.

Hiển nhiên vì có thân phận này nên mới được Huyền La kết giao.

"Hơn nữa"

Bạch hinh nhi yêu kiều cười một tiếng, thế nhưng ánh mắt lưu động lại dừng lại tại cô gái xinh đẹp rạng ngời bên cạnh Mục Trần, trong mắt có chút ý vị.

"Cô gái bên cạnh hắn chính là đối thủ lớn nhất của ta trong lần đi thượng cổ thánh uyên này"

"Hạ vị địa chí tôn mà thôi, không đáng để lo, làm sao có thể tranh đoạt cùng hình nhi cô nương". Huyền la cười cười, ánh mắt của hắn quét qua lạc ly, sâu trong mắt cũng thoáng hiện vẻ kinh diễm, nhưng sau đó liền thu lại.

"Huyền la đại ca nói thật chứ?". Bạch hĩnh nhi che miệng cười khẽ.

Trong lúc 2 người đang nói chuyện bên này, ờ khu giao dịch bên kia, càng ngày càng có đông người kéo tới, sát khí của Mặc Tâm cũng ngày càng nồng đậm, thoáng chốc, hắn chợt bước ra một bước.

đoành!

Một luồng dao động linh lực kinh khủng khiến không ít cường giả biến sắc chợt quét ngang ra như núi lửa, đồng thời thanh âm tràn đầy sát khí của mặc tâm cũng vang lên.

"Rượu mời không uống, vậy hãy cùng ta trở về Phù đồ cổ tộc uống rượu tù vậy!"

"Tội tử hèn mọn không biết tự lượng sức!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện