Hôm sau, toà thành thị này chợt có chút náo nhiệt lên, vì không ít đội ngũ đều nghe nói rằng, những phe nhân mã thực lực mạnh mẽ kia đều đồng loạt hành động, sau khi tụ hội bên ngoài thành liền ào ào bay lên trời, hướng về nơi xa xa bay đi.
Hành đông qui mô lớn này không nghi ngờ gì đã khiến đông đảo đội ngũ chấn động, vì lý do thực lực cho nên cũng có một số đội ngũ không cỏ tư cách tham gia quần hùng hội, vì vậy cũng không biết được tin tức về di tích tứ tổ, cho nên càng không biết lần hành động quy mô lớn này là vì cái gì.
Bất quá, trong số đó cũng có một số đội ngũ tương đối nhạy bén, bọn họ cũng nhanh chóng hành động, theo sau đoàn đội phía trước.
Đối với mấy cái đuôi này, những đội ngũ đi trước cũng không thèm để ý, bởi vì theo lời Tần Bất Bại thì, sắp tới ở di tích tứ tổ chắc chắn sẽ hội tụ tất cả cường giả ngoại vực tà tộc, đến lúc đó chém giết, những tên bị lòng tham mê muội này cũng sẽ tự chuốc lấy xui xẻo.
Giữa toàn bộ đoàn người này, 2 nhóm Mục Trần, Ôn Thanh Tuyền cũng duy trì khoảng cách an toàn với những đội ngũ khác, dĩ nhiên là hầu như tất cả các đội ngũ đều làm như vậy.
Mặc dù hiện giờ cũng có thể miễn cưỡng coi như cùng một chiến tuyến, nhưng ai cũng hiểu, người thì đông nhưng truyền thừa tứ tổ chỉ có 1, hiền nhiên là gà nhiều thóc ít, đến lúc đó ai cũng sẽ là đối thủ cạnh tranh. Mà đối với đối thủ cạnh tranh, tốt nhất vẫn nên giữ đề phòng.
- Quy mô thế này cũng thật khủng bố.
Trên đường đi, Mục Trần nhìn quy mô đoàn người ùn ùn, không nhịn được cảm thán một tiếng, theo hắn đoán, đoàn người khổng lồ này cũng có tới mấy chục đội ngũ tinh nhuệ, những đội ngũ này cũng coi như là thực lực mạnh nhất trong thượng cổ thánh uyên.
- Chứng tỏ di tích tứ tổ kia vô cùng nguy hiểm.
Một bên Lạc Ly nhẹ giọng nói, khuôn mặt tỏ vẻ ngưng trọng.
Mục Trần gật đầu, chuyến này nguy hiểm trùng trùng, tuyệt đối còn hơn di tích linh điệp vô số lần, nếu hắn muốn đạt được bát bộ phù đồ, chỉ sợ không chỉ phải cạnh tranh với những đối thủ khác mà còn phải tranh đấu cùng với đám ngoại vực tà tộc quỷ dị kia.
- Tình hình trong di tích tứ tổ không rõ ràng, đến lúc đó nếu chúng ta phải tách ra, ngươi cũng không thể cậy mạnh.
Mục Trần nhìn Lạc Ly, nghiêm túc nói, Lạc Ly cũng có nhiệm vụ của nàng, đỏ là đoạt được thái linh diệt thiên quang của thái linh cổ tộc, nhưng thực lực bản thân nàng chỉ là hạ vị địa cí tôn mà thôi, hiển nhiên cũng không có bao nhiêu năng lực cạnh tranh trong bối cảnh đại viên mãn tung hoành thánh uyên này.
Nếu như hắn ở bên cạnh Lạc Ly thì có thể dốc sức trợ giúp nàng, chỉ sợ lúc đó trong di tích tứ tổ tình hình có biến chuyển, vạn nhất họ phải tách nhau ra thì hắn rất lo lắng bên Lạc Ly xảy ra vấn đề.
Cảm nhận sự quan tâm của Mục Trần, Lạc Ly nhẹ nhàng cười một tiếng, dung nhan tinh xảo tuyệt mỹ tựa như vẻ đẹp đệ nhất trong thiên địa, nàng gật đầu một chút, nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ không cậy mạnh đâu.
- Hơn nữa, ngươi cũng không cần coi thường ta mới chỉ hạ vị địa chí tôn nha, ta tự có thủ đoạn của ta
Lạc Ly chớp chớp hai mắt, giảo hoạt nói.
Mục Trần ngẩng ra, chợt cũng gật đầu, nếu Lạc Ly đã nói vậy thì nàng hẳn đã có sự chuẩn bị.
- Nếu ta đoán không sai, cô gái bên cạnh huyền la cũng là một vị thánh nữ dự tuyển của thái linh cổ tộc, mục đích của nàng có lẽ cũng là thái linh diệt thiên quang.
Ánh mắt Lạc Ly hơi quét, nhẹ giọng nói: - Hả?
Ánh mắt Mục Trần ngưng lại, tất nhiên hắn cũng nhận ra bên cạnh huyền la có một cô gái hơi có vẻ nhu mị, dung nhanh như vậy chắc chắn cũng là mỹ nhân hàng đầu.
- Làm sao ngươi biết?
Lạc Ly cười một tiếng:
- Trực giác của nữ nhân, bởi vì nàng ta cũng âm thầm quan sát ta nhiều lần rồi.
Mục Trần cười cười, chợt bất đắc dĩ lắc đầu một cái, trực giác của nữ nhân thật đáng sợ, ngay cả những ánh mắt âm thầm quan sát cũng có sự nhạy cảm rất cao.
- Nữ nhân kia cũng có chút khôn khéo.
Mục Trần trầm ngâm một chút nói, mặc dù hắn cũng chưa từng gặp qua cô gái kia, nhưng hiển nhiên là một kẻ có thủ đoạn không tầm thường, bên cạnh nàng ta lúc nào cũng có thể thấy cường giả đại viên mãn.
Điều này hoàn toàn khác với Lạc Ly, lúc tập trung trong thành tất nhiên cũng có không ít siêu cấp cường giả vì dung mạo xinh đẹp của nàng mà tới làm quen, nhưng cuối cùng thái độ của nàng cũng chỉ lãnh đạm, không có chút ý đồ nào muốn dùng thủ đoạn lôi kéo những cường giả này về phía mình cả.
Lạc Ly mỉm cười gật đầu, nữ nhân kia thủ đoạn đúng là không thấp.
- Yên tâm đi, ta sẽ cảnh giác nàng ta.
Mục Trần cũng gật đầu, vị thánh nữ dự tuyển kia có lẽ cũng khá khôn ngoan, nhưng cũng đừng vì thế mà coi thường Lạc Ly, [T R U Y E N F U L L . V N] nàng cỏ thể vực dậy cả một lạc thần tộc đang đứng bên bờ vực sụp đổ, hơn nữa dần dần đưa nó về thời huy hoàng, điều này đủ chứng tỏ, tài trí của nàng cũng không thua kém nhan sắc chút nào.
Chĩ cần Lạc Ly có lòng phòng bị, có lẽ cô gái kia cũng không dễ dàng tạo ra uy hiếp gì với nàng.
Thanh âm hai người vừa dứt, chợt nhận ra đoàn người bắt đầu tăng tốc, hiển nhiên là do Tần Bất Bại bắt đầu tăng tốc rồi, vì thế bọn họ cũng không nhiều lời nữa, lập tức mang theo những người khác bám sát theo.
Đoàn người đông nghịt lên đường, kéo dài suốt 1 ngày 1 đêm, khi đêm xuống lại cắm trại nghỉ ngơi hồi phục, đợi đến khi hửng sáng lại tiếp tục lên đường.
Cứ dốc hết tốc lực như vậy, cho đến hoàng hôn ngày thứ 2, rốt cục Mục Trần cũng nhận thấy tốc độ của đoàn người bắt đầu chậm lại
- Chư vị, chúng ta đã tới nơi rồi!
Thanh
âm Tần Bất Bại hùng hồn, truyền tới từ phía trước như tiếng sấm. Đoàn người xôn xao một hồi, sau đó từng ảnh mắt hướng về phía xa xôi vọt đi, chỉ thấy vùng đất nơi đó xuất hiện một cái vực sâu không thấy đáy.
Vực sâu khổng lồ không cách nào hình dung, từ xa nhìn lại thậm chí còn giống như một cái hố đen khổng lồ vô biên vô tận, khiến người ta rợn cả tóc gáy...
Ở phía bên này vực dường như có một vầng mặt trời chói chang lơ lửng, tản ra ánh sáng bất tận. Mà ở phía bên kia vực sâu, chỉ toàn bóng tối bao phủ, ma khí ngập trời, giống như một mảnh ma vực.
Ánh sáng cùng bóng tối không ngừng ăn mòn lẫn nhau, dưới sự ăn mòn đó, cả không gian nơi đó đều nát vụn, thỉnh thoảng lại có thời không phong bạo kinh khủng gào thét.
- Đây là truy thần uyển!
Trong lúc bọn Mục Trần có chút thất thần nhìn bầu trời vô tận đang bị ăn mòn kinh khủng thì thanh âm ngưng trọng của Ôn Thanh Tuyền truyền tới.
- Truy Thần Uyên?
Mục Trần giật mình
- Nghe nói thời thượng cổ, 4 vị lão tổ quyết chiến với 4 vị thiên ma đế của ngoại vực tà tộc ở chỗ này, mà cái vực sâu mấy trăm triệu dặm này chính là kiệt tác của trận đại chiến năm đó.
Ôn Thanh Tuyền nói.
- Nơi này là chỗ bọn họ vẫn lạc, khó trách ngàn vạn năm sau, ý chí sót lại của bọn họ lại tụ hội ở đây, có lẽ là chấp niệm quá sâu, thề phải diệt sạch đối phương.
Sắc mặt Mục Trần ngưng trọng, gật đầu một cái, hai mắt hắn híp lại nhìn bóng tối bên kia,hiện giờ bên đó, sợ rằng cũng bắt đầu hội tụ cường giả ngoại vực tà tộc rồi.
Khi bọn họ nói chuyện, đoàn người cũng ào ạt tới gần mép vực, sau đó từ từ rơi xuống. Trong lúc bọn Mục Trần rơi xuống, họ liền cảm giác được một giọng nói già nua tựa như xuyên qua thời không, vang lên trong đầu bọn họ.
- Người viện trợ từ đại thiên thế giới, các ngươi rốt cục đã tới rồi.
Bọn Mục Trần 2 mặt nhìn nhau, âm thanh già nua này có lẽ là ý chí sót lại của 1 trong tứ tổ rồi.
- Tiền bối, giờ chúng ta phải làm thế nào?
Tần Bất Bại ôm quyền nói.
- Năm đó, tàn hồn của tứ đại thiên ma đế bị 4 người chúng ta phân ra trấn áp, định dùng năm tháng bào mòn, gần đây bọn chúng cũng cảm giác được không cách nào chống đỡ nổi nữa, nên bắt đầu kêu gọi ngoại vực tà tộc tới trợ giúp, cố gắng đánh nát trấn áp, phóng thích tàn hồn.
- Nếu để bọn chúng thành công, liên thủ với ngoại vực tà tộc thì thánh uyên đại lục cũng sẽ bị bọn chúng hoàn toàn kéo vào ma vực, sau đó trở thành bàn đạp tiến công đại thiên thế giới của chúng ta.
Nghe vậy, trong lòng tất cả mọi người không nhịn được run lên, sắc mặt đại biến, nếu đúng là như vậy thì chẳng phải ngay cả bọn họ cũng sẽ bị kéo vào ma vực?
- Cho nên, chúng ta cần các ngươi xuất thủ, ngăn cản đám ngoại vực tà tộc kia phá huỷ Tứ thánh tháp!
Khi nghe được lời này, bọn Mục Trần chợt ngẩng đầu, sau đó liền thấy, ở nơi ánh sáng và bóng tối tiếp xúc với nhau còn có một toà tháp hai màu đen trắng phân biệt đứng sừng sững.
Toà tháp khổng lồ này chỉ có 4 tầng, nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác không sao lay chuyển được.
- Mỗi một tầng tháp đều trấn áp một tàn hồn thiên ma đế, mà mỗi khi tàn hồn thiên ma đế nào được phỏng thích cũng có nghĩa là ý chí sót lại của 1 trong 4 chúng ta đã bị tiêu diệt, một khi có 3 tàn Hồn Thiên ma đế được thả ra thì tứ thánh tháp này cũng sẽ sụp đổ, tàn hồn thiên ma đế cũng sẽ hoàn toàn trốn thoá. Nói đến đây, thanh âm già nua cũng trở nên trầm trọng.
- Chỉ cần các ngươi có thể giữ được 2 tầng tứ thánh tháp tức là có thể đảm bảo tứ thánh tháp tồn tại, khiến cho bọn chúng hoàn toàn tan thành mây khỏi.
- Cho nên, thành bại lần này, hoàn toàn dựa vào các ngươi.
Nghe đến đây, tất cả các cường giả đều ngưng trọng, hiển nhiên không ngờ cục diện đã khốc liệt đến mức này, thế này nhất định phải đánh nhau ngươi chết ta sống rồi.
- Mà ai có thể bảo vệ được phong ấn, ta sẽ đem truyền thừa ở tầng đó giao cho hắn!
Lời vừa nói ra, trong ánh mắt đông đảo cường giả đều rực cháy, còn hiện lên ý thèm muốn nồng đậm, theo ý vừa rồi thì hiển nhiên phần thưởng khi thành công là có thể lấy được truyền thừa của một vị thánh phẩm thiên chí tôn?!
Mục Trần hít sâu một hơi, trong mắt tràn đầy lửa nóng, hắn gẩ đầu với những người khác một cái, chỉ nhẹ giọng nói một câu.
- Chuẩn bị động thủ!
Để lấy được bát bộ phù đồ, bất kể là đối diện với huyền la, mặc tâm hay là đám ngoại vực tà tộc kia, hắn đều không sợ hãi.
Tiền tài động lòng người, mà tuyệt thế thần thông thì càng có thể khiến người ta liều mạng.