Mục Trần nhìn vị lão sư thần sắc nghiêm khắc, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, gật đầu. Mạc sư thực lực Thần Phách cảnh, dĩ nhiên hắn khó mà che giấu.
- Ngươi hẳn là còn chưa đủ quyền hạn tu luyện nó mà?
Mạc sư trầm giọng nói.
Mục Trần trợn mắt, nhưng không nói ra. Thứ này luyện cũng đã luyện, khó mà có cách nào bắt hắn trả lại.
Mạc sư nhìn vẻ mặt Mục Trần, nghiêm khắc cũng giảm đi một chút, tiểu tử này tựa hồ cũng không để ý uy hiếp của lão, bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Tiểu tử ngươi có thể đừng quậy phá được không chứ?
- Chỉ là nghĩ muốn thử một chút mà thôi, nếu có vấn đề ta sẽ ngưng tu luyện. Đối với cái mạng nhỏ của mình, ta còn trọng hơn bất cứ ai.
Mục Trần bình tĩnh trả lời.
Mạc sư cả giận, nhưng hơi do dự hỏi:
- Ngươi tu luyện thành công?
- Bước đầu thành công thôi.
Mục Trần vươn bàn tay, một đạo hắc ấn mơ hồ ẩn hiện.
Mạc sư nhìn thấy hắc ấn, khóe miệng hơi run run. Tuy trước đó lão đã nhận ra, nhưng khi thật sự được Mục Trần xác nhận trong thời gian ngắn như vậy đã có thể luyện thành Sâm La Tử Ấn, trong lòng vẫn không khỏi chấn động.
Thiên phú cỡ này, còn không so sánh với mấy quái vật thiên tài tham gia Linh Lộ được sao.
- Ngươi rất hứng thú với Sâm La Tử Ấn sao?
Mạc sư liếc mắt nhìn hắn, từ thời gian trước dẫn hắn đi tham quan thiên tầng linh quyết thất, lão đã phát hiện Mục Trần đã để ý bộ linh quyết này.
- Cảm thấy linh quyết này có vẻ không đơn giản.
Mục Trần nghĩ nghĩ trả lời. Tuy linh quyết chỉ là phàm cấp thượng phẩm, nhưng mơ hồ có cảm giác không đúng.
- Hả?
Mạc sư nhíu mày càng chặt, nhìn Mục Trần.
- Vốn cảm thấy Sâm La Tử Ấn có tiềm lực lớn, bề ngoài tu luyện chỉ mới đạt được bước đầu... ta cảm thấy rõ phải có biện pháp gì đó khiến cho uy lực Sâm La Tử Ấn trở nên càng mạnh hơn.
Mục Trần trầm ngâm nói.
Mạc sư hai mắt híp lại, đôi mắt lộ vẻ kinh dị.
Mục Trần nhìn chằm chằm Mạc sư, đột nhiên cười có chút giảo hoạt:
- Mạc sư hẳn là hiểu biết Sâm La Tử Ấn phải không? Ta thấy bộ dáng của ngài cũng là có hứng thú với nó.
Mạc sư đảo mắt liếc cái tên tiểu hồ ly trước mặt, bất đắc dĩ gật đầu:
- Ta cũng tu luyện Sâm La Tử Ấn.
Nói xong, lão vươn bàn tay ra, trong đó cũng có một đạo hắc ấn hiện lên. Chẳng qua hắc ấn của Mạc sư thâm thúy hơn nhiều, dao động mãnh liệt cũng hơn xa hắc ấn của Mục Trần.
Mục Trần kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn hắc ấn trong tay Mạc sư, khẽ cười:
- Đúng như ta đoán, linh quyết này không đơn giản, bằng không với nhãn lực của Mạc sư sao lại để ý đến nó?
Mạc sư chính là cường giả Thần Phách cảnh, trong Bắc Linh cảnh này cũng xếp vào hàng cường giả bất phàm, nếu Sâm La Tử Ấn chỉ là linh quyết phàm cấp tầm thường, tuyệt đối khó lọt vào pháp nhãn của lão.
- Cái tên tiểu tử ngươi...
Mạc sư khẽ cười mắng, thực là miệng lưỡi trơn trượt. Lão trầm ngâm một chút, mới chậm rãi nói:
- Muốn biết uy lực chân chính của Sâm La Tử Ấn ra sao không?
Mục Trần ánh mắt sáng ngời, gật đầu cái rụp.
- Rất đơn giản.
Mạc sư cười nhẹ, lại giơ tay trái ra, khiến cho Mục Trần đó là trong lòng bàn tay trái, thế nhưng cũng có một đạo hắc ấn giống như đúc.
Sâm La Tử Ấn này, không ngờ có thể luyện ra hơn một đạo tử ấn?
Ánh mắt Mục Trần lóe sáng, vẻ hưng phấn từ đâu kéo lên mặt tràn ngập, háo hức say mê nhìn chằm chằm Mạc sư, lẩm bẩm:
- Sâm La Tử Ấn sở dĩ không có luyện pháp về sau, hay nói đúng hơn không phải không có, mà là vốn Sâm La Tử Ấn lợi hại ở chỗ có thể luyện ra nhiều tử ấn trùng điệp, ấn chồng lên ấn, uy lực tăng tiến đến vô tận?
Mạc sư gật đầu:
- Bất quá Sâm La Tử Ấn yêu cầu đối với linh lực quá hà khắc, toàn lực của ta cũng chỉ có thể luyện ra hai đạo tử ấn. Mỗi khi nhiều hơn một đạo, thì trùng kích phản phệ càng đáng sợ. Ta cũng từng cố thử qua luyện hắc ấn thứ ba, nhưng bị phản chấn suýt nữa trọng thương, sau này không đủ can đảm thử lần nữa.
Mục Trần rất đồng cảm, hôm trước chỉ luyện ra đạo tử ấn thứ nhất, cũng phải dốc sức hết chín trâu hai hổ mới chống cự nổi trùng kích khi tử ấn hình thành. Nếu bây giờ mà luyện đến đạo thứ hai, nói không chừng nát thây cũng không biết.
- Ngươi hiện giờ mới tu luyện ra đạo tử ấn thứ nhất, không cần hấp tấp ngưng tụ ấn thứ hai, tránh đi mấy chuyện xui xẻo.
Mạc sư nhắc nhở.
Mục Trần gật đầu, tuy hắn rất mong chờ có thể phát huy uy lực chân chính của Sâm La Tử Ấn, nhưng hiểu rõ tham trèo cao sẽ té đau, không có gì tốt lành.
Mạc sư thấy vậy, cũng không nói gì thêm phất tay ý bảo hắn có thể đi. Mục Trần cũng thuận tiện cáo từ, chuyển qua đường mòn quay về, thì thấy từ đằng xa một bóng thiếu nữ đang cố kiễng chân nhìn ngó qua đây, chính là Đường Thiên Nhi.
- Ngươi không sao chứ? Mạc sư sao lại dẫn ngươi ra đây?
Đường Thiên Nhi nhìn thấy Mục Trần, vội vàng chạy đến hỏi. Mục Trần tu luyện Sâm La Tử Ấn dù sao cũng có điểm phạm quy, cho nên nàng cũng là lo hắn bị phạt.
Mục Trần cười lắc đầu, thoáng cúi đầu nhìn hắc ấn trong lòng bàn tay, trong lòng bỗng nhiên rực lửa. Sâm La Tử Ấn, quả nhiên không đơn giản a, xem ra sau này phải tốn nhiều tâm tư với nó.
. . .
Bóng đêm bao phủ, Mục Trần lẳng lặng ngồi xếp bằng, hai
tay biến ảo kết ấn, một tia linh lực ám hắc lưu chuyển ngưng tụ ở đầu ngón tay.
"Rốp."
Khi linh lực quấn lại một chỗ định ngưng kết thành ấn, nhất thời mất khống chế, rung lắc rồi lặng lẽ tiêu tán.
Mục Trần nhìn bàn tay rỗng tuếch, bất đắc dĩ lắc đầu, vừa nãy hắn thử xem có khả năng ngưng kết đạo tử ấn thứ hai hay không, bất quá kết quả như dự liệu, thất bại.
Khó khăn ngưng tụ tử ấn thứ hai quả thật hơn xa khó khăn ngưng kết đạo tử ấn đầu tiên.
- Xem ra chỉ có thể từ từ.
Mục Trần lẩm bẩm, tập trung tâm thần, hai mắt khép hờ, vận chuyển Đại Phù Đồ Quyết, hút lấy thiên địa linh khí chung quanh, chuyển hóa linh khí kia thành tia linh lực ám hắc, dũng mãnh chui vào khí hải.
Càng lúc càng nhiều linh lực, Mục Trần còn có thể tách ra một ít linh lực chạy theo cánh tay, đến cung cấp cho đạo hắc ấn trong lòng bàn tay, khiến cho tử ấn đó càng lúc càng thêm thâm thúy. (LCT: tử ấn là ấn tử vong, chứ không phải ấn màu tím, nên chư vị đừng lầm tưởng khi thì tím khi thì đen)
. . .
Trận luận bàn ở huấn luyện trường đánh bại La Thống, khiến cho danh tiếng của Mục Trần tại thiên giới đông viện cũng cao lên không ít. Vài đệ tử vốn còn ỷ vào tư lịch bản thân vào đây sớm hơn nhiều còn có chút coi thường, nhưng hiện tại đã không hề dám tỏ ra chút nào trước cái tên học viên thiên giới mới toe kia. Còn Đàm Thanh Sơn, với khí thế hung ác điên cuồng dọa cho Khương Lập mặt không còn chút máu bỏ chạy, cũng khiến cho kẻ khác hiểu được thiếu niên trầm lặng ít nói kia, cũng không phải kẻ tốt lành dễ mà chọc đến. Thành ra cuộc sống những ngày tiếp theo của hai người rất thong thả thoải mái, chẳng ai tìm đến gây chuyện, khiến cho Mục Trần trở nên thanh tịnh hơn.
Trong cái không khí thanh tịnh đó, Mục Trần có thể đem tinh thần tập trung cho tu luyện. Ban ngày tận dụng tu luyện trường với thạch trụ tụ linh trận cấp 3, linh lực trong khí hải càng ngày càng hùng hậu hơn.
Đêm đến, hắn nhẹ nhàng ôn dưỡng hắc ấn trong lòng bàn tay, cũng lần lần từng bước cố thử ngưng tụ đạo Sâm La Tử Ấn thứ hai. Bất quá mười lần như một, thất bại.
Dù thất bại hoàn toàn, nhưng Mục Trần không hề buông tha ý định đó. Hắn mơ hồ nhận thấy, những kinh nghiệm thất bại đó cũng khiến hắn càng lúc càng thành thạo trong vấn đề ngưng kết ấn pháp, đồng thời khả năng khống chế Sâm La Tử Ấn cũng càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.
Cảm giác mỗi ngày gần thêm một bước tới thành công khiến cho trong lòng Mục Trần rất vui sướng.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, chớp mắt đã hết nửa tháng.
Nửa tháng này tuy chưa giúp Mục Trần tiến vào Linh Động cảnh hậu kỳ, nhưng linh lực trong khí hải so với nửa tháng trước dĩ nhiên là mạnh mẽ hơn không ít.
Linh lực càng tiến bộ, tu luyện Sâm La Tử Ấn cũng thuận lợi hơn, khống chế tử ấn thứ nhất đã đạt trình độ chính xác tốt hơn rất nhiều, cũng không tiêu hao quá lớn như khi giao thủ với La Thống trước kia.
Còn việc ngưng tụ tử ấn thứ hai, Mục Trần cũng mơ hồ có cảm giác, nhưng dường như vì linh lực chưa đủ, vẫn chưa thể thành công, khiến hắn tiếc nuối một chút.
. . .
Trong tu luyện trường, khi Mục Trần nghe thấy tiếng chuông gõ báo hiệu khóa trình tu luyện chấm dứt, hắn mở hai mắt hưởng thụ cảm giác linh lực cuồn cuộn trong khí hải, mỉm cười duỗi cái lưng mỏi mệt vì ngồi lâu.
- Này.
Tiếng gọi nũng nịu từ bên cạnh truyền qua, Mục Trần nghiêng đầu, thấy Đường Thiên Nhi đang mỉm cười nhìn hắn, đôi mắt đẹp phủ kín vẻ mong chờ.
- Sao thế?
Mục Trần nghi hoặc.
- Ngày mai chúng ta sẽ đến Bắc Linh Nguyên tu hành.
Đường Thiên Nhi cười khẽ.
- Ngày mai phải đi rồi ư?
Mục Trần ngẩn ra, chợt cười gật đầu. Nửa tháng ngụp lặn trong tu luyện, suýt nữa quên mất thời gian. Bất quá vừa hay, trước mắt đạo Sâm La Tử Ấn thứ hai không thể ngưng kết cũng vì không đủ linh lực, mà trong Bắc Linh Nguyên kia có nhiều linh dược mọc lên, nếu có thể tìm được, không chừng vấn đề này sẽ được giải quyết.
- Lần này đến Bắc Linh Nguyên tu hành, ngươi cần phải thêm hăng hái một chút nha, nghe nói tây viện Liễu Mộ Bạch cũng tham gia, lập đội với hắn là tây viện Hồng Lăng, chúng ta không thể bại bởi bọn họ.
Đường Thiên Nhi nghiêm túc căn dặn.
- Liễu Mộ Bạch à. . .
Mục Trần mỉm cười, cường giả đệ nhất Bắc Linh Viện a. Lần này đến Bắc Linh Nguyên tu hành, có thể tính là lần đầu giao phong không nhỉ?
Thật là lý thú.
Mục Trần chớp sáng, trong Linh Lộ kia hắn còn chưa hề biết sợ ai, Bắc Linh cảnh này, cũng y như thế.