Khi đám Mục Trần rời khỏi Nhiệm Vụ điện, cả bọn mới thở phào một một hơi. Nhiệm vụ trả xong, họ mới chính thức là thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
- Đa tạ khi nãy!
Tay cầm linh trị bài, khóe miệng mỉm cười, hắn chắp ta cảm tạ Tô Huyên. 150v linh trị, đó là thu hoạch xa xỉ mà lần đầu tiên hắn đạt được, có cái này, khoảng cách đến tinh huyết Bắc Minh Long Côn đã gần thêm một nước lớn.
- Nhiệm vụ lần này vốn hoàn toàn nhờ có ngươi mà thành công, nếu thù lao bị chia đôi thì bất công quá rồi.
Tô Huyên mỉm cười.
Cả ba người kia cũng đồng ý, nếu không có Mục Trần, e rằng bọn họ còn sống trở về hay không cũng là vấn đề nan giải, chứ đừng nói là hoàn thành nhiệm vụ.
- Mục Trần!
Lê Thanh đột nhiên gọi hắn, nàng lấy ra linh trị bài của mình, một tia sáng đậm từ trong đó bắn ra.
- Hôm trước ta nói rồi, đây là thù lao ta trả cho ngươi vì Long Giao Linh Hoàn.
Mục Trần thấy vậy cũng đành bất đắc dĩ. Lê Thanh bướng bỉnh cứng cỏi lạnh lùng, việc nàng đã quyết thì nhớ như in và không thể thay đổi, hắn cũng chỉ đành nhận lấy, linh trị bài hiện lên con số hơn 300v.
- Ha ha, còn có ta nữa. Bạch Hiên là ngươi giết, vậy mà thanh huyết thương thượng phẩm của hắn ta nhặt lấy, giá trị của nó ngươi phải nhận cho ta.
Quách Hung bên cạnh cười lớn, rồi luồng sáng đậm từ linh trị bài của hắn cũng bay ra.
Sau khi Mục Trần giết Bạch Hiên, thanh huyết thương linh cụ thượng phẩm của tên kia Mục Trần không lấy, mà hắn chuyển qua cho Quách Hung. Vì trong hành trình Bạch Long Khâu này hắn đã chiếm được Bạch Long Linh Châu, hơn nữa trong khí hải còn đang trấn áp cả một kiện Thái Cổ Hung Khí.
Do vậy tính ra nhiệm vụ này Mục Trần mới là người có thu hoạch lớn nhất.
Cũng vì thế mà khi thấy luồng ánh sáng linh trị của Quách Hung, hắn không biết phải nói thế nào. Đại Tu Di Ma Trụ trong cơ thể không thể nói rõ cho mọi người biết được, hiện tại hắn cũng đang rất cần linh trị, thành ra cũng chỉ đành nhớ kỹ ân tình với mọi người mà thôi.
- Mục Trần, ngươi đang cần gấp linh trị sao?
Mục Trần vừa nhận lấy linh trị của Quách Hung, Tô Linh Nhi cũng lấy linh trị bài của mình ra nơi tay, nhìn dáng vẻ này dường như cũng đang định giúp đỡ Mục Trần.
- Đúng là ta đang cần một lượng lớn linh trị, nhưng nhiệm vụ lần này mọi người đều cố gắng không ít. Hảo ý của Lê học tỷ và Quách học trưởng thì ta nhận, sau này có chuyện gì cần các ngươi cứ nói, ta nhất định sẽ đáp lại.
Mục Trần tỏ vẻ khá áy náy, tuy hắn cần nhanh chóng có được tinh huyết Bắc Minh Long Côn, nhưng nếu tất cả mọi người đều đưa linh trị thù lao cấp cho hắn thì có hơi kỳ lạ.
Tô Linh Nhi thấy Mục Trần tỏ vẻ khách khí như thế, cũng đành thở dài:
- Được rồi! Bất quá nếu ngươi cần gấp số linh trị lớn, có thể đến tìm ta cho vay.
Mục Trần gật đầu cười, rồi chắp tay từ biệt:
- Nhiệm vụ đã hoàn thành, ta cũng về lại khu tân sinh trước.
Nửa tháng không gặp Lạc Li, hắn nhớ đến không chịu được, đang ước ao lập tức được gặp nàng ôm lấy cô gái lạnh lùng kia thật chặt trong lòng.
- Được, gặp lại sau.
Tô Huyên cũng chào từ biệt hắn.
Mục Trần không chần chừ nữa, liền bay nhanh về khu tân sinh. Chỉ lát sau hắn đã nhìn thấy khung cảnh quen thuộc.
Khu vực hồ nước trung tâm khu tân sinh, đông đảo thành viên Lạc Thần hội đang ngồi tĩnh tu, trong đó có cả Chu Linh, Diệp Khinh Linh ở trong đó.
"Vù."
Không trung vang đến tiếng xé gió dồn dập khiến nhiều người chú ý, nhìn qua bóng người vừa xuất hiện ở quảng trường.
- Là thủ lĩnh Mục Trần!
- Thủ lĩnh Mục Trần đã trở lại!
Đám tân sinh kinh hô mừng rỡ, mọi người liền đứng dậy vui vẻ khôn xiết.
- Mục Trần?
Chu Linh và Diệp Khinh Linh cũng tỏ ra mừng vui không kém.
- Ngươi cuối cùng đã trở lại.
Chu Linh nhanh chóng bước tới.
Mục Trần mỉm cười chào lại mọi người, rồi đảo mắt tìm kiếm, cười hỏi:
- Lạc Li đâu?
Nhất thời sắc mặt Chu Linh cứng đờ, thành viên Lạc Thần hội xung quanh cũng đột nhiên im lặng trầm mặc.
- Sao vậy?
Mục Trần cảm thấy không ổn, nhíu mày hỏi tới.
- Lạc Li đang ở trong tiểu lâu dưỡng thương....
Chu Linh ấp a ấp úng trả lời.
- Dưỡng thương?
Mục Trần trầm mặt ngay lập tức, hắn nhìn chằm chằm Chu Linh, giọng nói pha lẫn một chút dữ tợn băng hàn
- Chuyện gì đã xảy ra?
Diệp Khinh Linh bên cạnh thở dài nói:
- Trong nửa tháng ngươi đi khỏi, Bắc Thương linh viện cũng đã xảy ra không ít chuyện. Dương Hoằng giải tán Phi Long hội, dẫn theo vài người gia nhập Yêu môn.
- Yêu môn?
- Yêu môn là thế lực do đệ tứ Thiên bảng Hạc Yêu xây dựng, danh tiếng trong linh viện cực cao, thực lực cũng cường hãn, cũng gần gần sánh ngang với Huyền bang của Lý Huyền Thông và Thẩm Phán đoàn của Trầm Thương Sinh.
Chu Linh vội nói chi tiết.
- Hạc Yêu?
Ánh mắt Mục Trần càng lúc càng lạnh:
- Việc đó thì liên quan gì đến Lạc Li bị thương?
- Dương Hoằng sau khi gia nhập Yêu môn, nhiều người Lạc Thần hội bị hắn nhắm vào, trước đây hắn còn e ngại ngươi, nhưng bây giờ trở thành người Yêu môn, hắn cũng không còn sợ ngươi nhiều lắm. Thêm nữa ngươi đã ra khỏi viện, hắn càng không kiêng nể gì, thường xuyên quấy rối khiêu khích chúng ta...
Chu Linh nghiến răng, ánh mắt căm tức:
- Sau đó ta nhịn không được, mới ra tay đánh với hắn, chỉ tiếc
là thực lực tên kia quá lợi hại, bây giờ đã là Dung Thiên cảnh hậu kỳ, ta đánh không lại.
Nói đến đó, gương mặt tỏ ra xấu hổ.
- Không chỉ có Chu Linh bị đánh, những người khác đi tìm Dương Hoằng nói cho ra lẽ cũng mang thương trở về. Vốn chuyện này chúng ta không định nói cho Lạc Li, vì không muốn quấy nhiễu nàng tu luyện, nhưng sau đó Dương Hoằng càng lúc càng quá đáng, chẳng hiểu vì sao hắn dám truyền lời qua đây, buộc chúng ta giải tán Lạc Thần hội.
Mục Trần trừng mắt, Dương Hoằng kia từ khi nào lại trở nên ngông cuồng như thế?
- Chuyện càng lúc càng ồn ào, cuối cùng cũng không lọt khỏi tai Lạc Li, nàng đã ra tay. Với thực lực của nàng Dương Hoằng chỉ chống đỡ được vài hiệp đã thảm bại.
- Nhưng không ai ngờ được, vài ngày sau Yêu môn lại cử đến một đám cường giả cao thủ, ngay cả mấy người top 20 Thiên bảng cũng có đến ba vị.
- Lạc Li lại một mình nghênh chiến, mười mấy tên cao thủ Yêu môn ra tay liên tục đều thất thủ. Nhưng bọn người kia quá đê tiện vô sỉ, thấy không thể thắng nổi, lại dùng đến xa luân chiến, một mình Lạc Li độc chiến hơn 50 cao thủ Yêu môn, thậm chỉ cả ba tên cao thủ top 20 Thiên bảng cũng bị Lạc Li đánh bại.
- Nhưng sau đại chiến, Lạc Li cũng bị thương, bây giờ còn đang tĩnh dưỡng. Mấy hôm nay Yêu môn dường như sợ hãi thực lực của Lạc Li nên chẳng dám đến khiêu khích, còn Dương Hoằng kia thì cũng mai danh ẩn tích.
Diệp Khinh Linh căm tức, rõ ràng đã oán hận Dương Hoằng không ít.
Sắc mặt Mục Trần càng lúc càng đáng sợ, đôi mắt đen liên tục lóe lên mũi nhọn.
- Mục Trần, thật xin lỗi, chúng ta quá yếu. Những chuyện này lại phải nhờ đến một cô gái ra mặt chống đỡ.
Chu Linh đỏ mặt, những thành viên Lạc Thần hội khác cũng xấu hổ cúi đầu. Tuy Lạc Li độc chiến đông đảo cao thủ Yêu môn khiến cho tiếng tăm Lạc Thần hội lên như diều gặp gió, nhưng với những thiên tài xuất chúng như họ mà nói, đó chẳng khác nào lưỡi dao cứa vào lòng kiêu hãnh của mỗi người.
Mục Trần khẽ lắc đầu, nheo mắt:
- Dương Hoằng không có lá gan đến khiêu khích chúng ta, hắn làm như vậy ắt phải có người giật dây sau lưng.
- Có người?
Diệp Khinh Linh ngẩn ra, chợt biến sắc:
- Ngươi nói là thủ lĩnh Yêu môn, Hạc Yêu?
Cũng chỉ có Hạc Yêu, mới có thể điều động những cao thủ Yêu môn. Bằng không với danh vọng của Dương Hoằng hiện tại thì ai mà thèm quan tâm tới chứ?
Mục Trần gật đầu, gương mặt càng thêm lạnh. Mọi chuyện chắc chắn do Hạc Yêu đứng sau sai khiến, nhưng tên kia sao lại nhắm vào Lạc Thần hội?
Mục Trần đột nhiên siết tay rôm rốp, nhớ lại lần gặp mặt với Hạc Yêu trước khi rời khỏi linh viện. Tên kia muốn một vị trí tham gia nhiệm vụ của Tô Huyên, lại bị hắn từ chối. Mục Trần vốn chỉ nghĩ là một ấn tượng không tốt, ai dè tên Hạc Yêu kia lại ghi hận với hắn, lòng dạ quả nhiên cực kỳ hẹp hòi.
Hạc Yêu làm vậy có lẽ cũng vì muốn giáo huấn bản thân hắn, chỉ tiếc là tên kia không ngờ rằng sau khi hắn rời khỏi linh viện, trong Lạc Thần hội vẫn còn một Lạc Li lợi hại tọa trấn.
- Hạc Yêu. . . . . .
Mục Trần lạnh lùng gọi ra cái tên kia.
- Mục Trần, ngươi tính làm sao đây? Nếu muốn đến tìm Yêu môn, thì phải dẫn chúng ta theo, có thê thảm một trận nữa cũng phải cho chúng biết Lạc Thần hội không có ai yếu mềm!
Chu Linh cắn răng nói.
Mục Trần khẽ lắc đầu, cười nói:
- Yên tâm đi, chuyện này cứ để cho ta giải quyết.
Việc đó không trách Chu Linh và mọi người được, ngay cả bản thân Mục Trần cũng không ngờ được Hạc Yêu lòng dạ lại hẹp hòi như thế, khó trách Tô Huyên không thích hắn.
- Ngươi định làm gì?
Chu Linh vội hỏi.
Mục Trần cười nhạt, cất bước tiến về phía tiểu lâu của hắn, thanh âm bình thản vang lên.
- Truyền tin cho Yêu môn đi, năm ngày sau, Mục Trần sẽ đăng môn "cảm tạ".