Trên đường trở về, tất cả thành viên Lạc Thần hội đều cực kỳ hưng
phấn, gương mặt rạng rỡ khoái trá. Sự việc vừa nãy ở Yêu môn đã hoàn
toàn làm cho tức khí trong lòng bộc phát ra hết, nhưng mà cũng có chút
áy náy, vì dù Lạc Li thực lực mạnh nhất bọn họ nhưng dù sao cũng là một
cô gái, nhiều người như vậy lại phải dựa dẫm vào một người con gái, mà
người con gái đó lại bị cái vô sỉ của đám người kia xa luân chiến thụ
thương, khiến cho họ cũng rất hổ thẹn.
Nhưng cũng may Mục
Trần đã trở lại, đối mặt đám Yêu môn vô sỉ mà cường đại, hắn không hề
chọn nhẫn nhịn, mà lấy một khí thế hùng tráng mạnh mẽ tiến thẳng tổng bộ Yêu môn, trả lại hết sỉ nhục cho đối phương.
Chiến đấu lúc
nãy cho đến bây giờ vẫn khiến lòng người kích động. Mạnh như Hạc Yêu
cũng bị áp chế không dám động thủ, bó tay trơ mắt nhìn thập linh trận
tung hoành ngang dọc.
Cả Bắc Thương linh viện, người có khả
năng áp bức Hạc Yêu như vậy cũng không mấy người, mà tân sinh thì chắc
cũng chỉ có Mục Trần mà thôi.
Chiến tích đó chẳng hề kém cạnh chiến thắng ba chiêu ước định với Lý Huyền Thông.
Mục Trần nhìn thấy bộ dáng phấn khởi của mọi người, hắn chỉ cười, khẽ
liếc nhìn sang người con gái y phục đen bên cạnh, cô nàng yên lặng dịu
dàng nhìn hắn, đôi mắt lưu ly toát ra nét yêu thương trìu mến.
Thấy hắn nhìn qua, nàng mỉm cười, nụ cười tươi sáng khiến Mục Trần mềm nhũn ra.
- Không bị thương chứ?
Lạc Li nhẹ giọng hỏi thăm, nàng dĩ nhiên biết rõ Mục Trần điều khiển
thập linh trận vây Yêu môn cũng không dễ dàng gì, chắc chắn kịch liệt
chẳng kém chiến đấu với Lý Huyền Thông hôm nọ. Chẳng qua hôm nay hắn
mạnh hơn lúc đó khá nhiều.
Mục Trần lắc đầu, lúc nãy phần lớn hắn dùng sức mạnh bên trong Bạch Long Linh Châu, tiến vào trạng thái
Tâm Trận chỉ có chút mệt mỏi.
Nhưng hành động hôm nay có lẽ
ngoài dự kiến, vốn chỉ dự định bố trí mười linh trận cấp 3 để dọa bọn
kia phải xin lỗi, không nghĩ bản thân có đủ năng lực điều khiển thúc
giục hết cả mười linh trận. Thế nhưng trạng thái Tâm Trận giúp hắn khống chế tỉ mỉ tinh diệu, thành công thúc giục thập linh trận một cách hoàn
mỹ.
- Xem ra trạng thái Tâm Trận ta càng lúc càng thành thạo.
Mục Trần hơi đăm chiêu suy nghĩ, càng lúc hắn càng siêu đẳng hơn khi sử dụng trạng thái này.
Về mặt tu luyện linh trận hắn có thiên phú khá kinh khủng.
Trận địa như hôm nay uy lực tuy bất phàm, nhưng thời gian chuẩn bị tỉ
mỉ lại quá lâu, linh trận phải được khắc vào mấy thứ đồ kia thật là chắc ăn, nếu chỉ xuất hiện một sơ sót e rằng kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
- Mục Trần!
Đằng sau có tiếng gọi, Mục Trần liền dừng bước quay lại nhìn Tô Huyên, Tô Linh Nhi đang tới.
- Tô học tỷ.
Mục Trần thấy người đến vội chào hỏi:
- Lúc nãy thật đa tạ.
Dù vừa nãy hắn cũng chẳng ngại nổi bão với Hạc Yêu, nhưng có Tô Huyên hiện thân tương trợ, hắn cảm kích cũng là đương nhiên.
- Ngươi còn biết cám ơn a, giúp ngươi xong ngươi lại xoay đầu bỏ chạy.
Tô Linh Nhi lớn tiếng trách móc.
Mục Trần xấu hổ cười, hắn chỉ không muốn ở lại đó thêm mà thôi. Nhìn
thấy những ánh mắt kỳ lạ xung quanh, hắn quay sang giới thiệu Lạc Li.
- Ồ, sớm đã nghe danh, Lạc Li muội muội hiện tại chính là cường giả xếp hạng 15 Thiên bảng, danh tiếng còn vang dội hơn cả ngươi.
Tô Huyên nhìn sang dò xét Lạc Li, ánh mắt tỏ ra kinh ngạc mỉm cười.
Lúc trước đám người Yêu môn đến quấy phá Lạc Thần hội, Trần Hậu bị nàng đánh bại, thành ra thứ hạng của hắn bị nàng thay thế. Nàng vốn chẳng
màng gì đến việc ấy, cũng chẳng quan tâm lắm đến xếp hạng Thiên bảng,
người ta dâng tới cửa thì nàng ra ứng chiến mà thôi.
Lạc Li tỏ ra hơi ngượng ngùng, nói:
- Tô học tỷ quá khen.
Hai nữ tử xuất chúng đối diện nhau, khí chất bất đồng nhưng đều thanh
tao thoát tục, ngay cả Lê Thanh vốn lạnh lùng cũng phải tươi cười bắt
chuyện, thành ra tự nhiên mọi người lại nhanh chóng thân thiện với nhau.
- Ngươi phải cẩn thận Hạc Yêu thêm nữa, hắn tâm cơ sâu dày, ta cảm thấy hắn vẫn đang ẩn giấu thực lực.
Tô Huyên trầm giọng cảnh báo Mục Trần.
Mục Trần giật mình, sắc mặt nghiêm nghị gật đầu. Thật ra đâu chỉ Tô
Huyên mới cảm thấy được, chính bản thân hắn cũng có cảm ứng. Trên người
Hạc Yêu toát ra dao động nguy hiểm rất đáng ngại.
- Bất quá bị ta bức đến như vậy hắn vẫn không chịu bại lộ thực lực.
Mục Trần nheo mắt, suy nghĩ xem tên kia đang muốn làm gì?
- Tháng sau đã là Liệp Thú chiến.
Tô Huyên nhẹ nhàng cười, nói tiếp.
- Ý của ngươi là, hắn định bộc lộ chiến lực chân chính khi tranh tài ở Liệp Thú chiến?
Mục Trần híp mắt, ánh sáng lóe lên:
- Hắn đang định vượt qua ngươi trong khi vượt ải?
- Có lẽ ta không phải là mục tiêu của hắn.
Tô Huyên nói.
- Mục tiêu của hắn? Lý Huyền Thông?
Mục Trần kinh ngạc. Không ngờ Hạc Yêu nhắm tới Lý Huyền Thông, khó
trách lúc nãy sống chết cũng không chịu bại lộ chiến lực, xem ra sợ rằng tin tức truyền đi sẽ khiến Lý Huyền Thông chuẩn bị trước a.
- Hạc Yêu tâm tư cao ngạo, không cam lòng xếp sau kẻ khác. Liệp Thú chiến là đại hội của Bắc Thương linh viện chúng ta sự kiện, nếu ở đó có thể
vượt qua Lý Huyền Thông, danh tiếng của hắn ở linh viện sẽ áp chế Lý
Huyền Thông, đuổi theo Trầm Thương Sinh.
Tô Huyên phân tích.
Mục Trần tỏ ra nghiêm trọng. Hắn đã từng giao đấu với Lý Huyền Thông,
dĩ nhiên biết được phần nào lợi hại của người này. Nếu Hạc Yêu có tham
vọng ra tay với Lý Huyền Thông, dĩ nhiên phải có ẩn giấu mạnh mẽ đáng
gờm, thật không thể khinh thường.
Hiện tại quan hệ giữa hắn
và Hạc Yêu đã như nước với lửa, một khi Liệp Thú chiến bắt đầu, hắn cũng sẽ ở trong danh sách cần "săn" của Hạc Yêu, hiển
nhiên lúc đó tên kia
sẽ không cần che giấu gì cả.
Liệp Thú chiến đều phải dùng bản lĩnh chân chính của bản thân mình, lúc đó nếu Tô Huyên lại ra mặt giúp
hắn, thì ngược lại chỉ khiến người ta chê cười hắn mà thôi.
Mục Trần nheo mắt suy nghĩ, nhớ lại ánh mắt âm u đáng sợ của Hạc Yêu, hắn cười:
- Tô học tỷ, ta đã biết.
Nếu đã làm, hắn sẽ không hối hận. Cho dù Hạc Yêu ẩn tàng bao nhiêu
chiến lực, nhưng muốn nhẹ nhàng áp chế Mục Trần, e rằng không dễ như
vậy.
Tô Huyên gật đầu. Những việc thế này chỉ nhắc nhở một
chút là được. Tuy Hạc Yêu lợi hại, nhưng kẻ trước mặt đây cũng chẳng hề
đơn giản, chân chính đối kháng, thì kết quả phải xem mới biết được.
Mấy người nói chuyện thêm một chút nữa, rồi nhóm Tô Huyên từ biệt rời đi, để lại Mục Trần trầm tư suy nghĩ.
- Ngươi dự định thế nào? Liệp Thú chiến có nhất thiết phải tham gia không?
Lạc Li cất tiếng hỏi.
- Liệp Thú chiến có lợi ích lớn như vậy, dĩ nhiên ta phải tham gia,
Linh quang quán đỉnh cực kỳ tốt cho tu luyện, nếu cứ thế mà rút lui thì
uổng phí quá.
- Còn Hạc Yêu....
Lạc Li hơi do dự,
một khi tham gia Liệp Thú chiến thì ngoài quy định không thể giết người, những việc đánh trọng thương hay gãy vài cái xương cũng không bị xem là phạm quy.
Hạc Yêu tâm cơ rất sâu, dĩ nhiên không phải hạng
đơn giản. Đối thủ như thế phải cảnh giác cao độ, không thì chết cũng
không biết tại sao mình chết.
- Yên tâm đi, Hạc Yêu tuy có ẩn giấu thực lực, nhưng ta cũng đâu dễ đối phó. Hơn nữa chẳng phải còn cả
một tháng nữa sao? Thời gian một tháng tới ta muốn vào Lôi vực tu luyện
tiếp, chuẩn bị kỹ càng cho Liệp Thú chiến.
Hiện giờ hắn đã có Bạch Long Linh Châu, ảo diệu trong đó cũng chưa hiểu hết được, vẫn còn
thời gian thì tập trung nghiên cứu một chút, nói không chưng sẽ lại
khiến cho thực lực của hắn đề thăng nữa.
Liệp Thú chiến, tất
nhiên sẽ có ngựa ô chạy rông khắp chốn. Lại còn đối thủ cuồng mãnh hữu
lực như Hạc Yêu, không chuẩn bị cho tốt thì chỉ có mà ăn hành, và chuyện đấy chẳng vui chút nào.
- Lúc đó ta cũng sẽ đi với ngươi.
Lạc Li mỉm cười.
Mục Trần nghe vậy, cười khẩy:
- Đúng thật là "Quân vương giương kiếm, đại sát tứ phương, tùy thiếp gảy đàn, theo chàng xông pha".
Lạc Li lập tức đỏ bừng mặt, trừng mắt dọa hắn, xấu hổ bỏ đi cùng Diệp Khinh Linh.
Mục Trần cười lớn sảng khoái, rồi dẫn đám anh em Lạc Thần hội còn lại nhanh chóng đuổi theo.
. . . . . .
Tổng bộ Yêu môn lúc này là một mảnh hỗn độn tang hoang, Hạc Yêu cực kỳ khó chịu đang nhìn vào đống phế tích tổng bộ kia.
- Thủ lĩnh!
Đằng sau, đám Trần Hậu sắc mặt khó coi, hôm nay Mục Trần đánh tới cửa
rồi ung dung rời đi, thật là mặt mũi Yêu môn đã mất sạch.
- Thủ lĩnh, nếu ngươi ra tay, tiểu tử kia sao còn có thể kiêu ngạo như thế?
Trần Hậu thì thào, dù sao hắn cũng là tâm phúc của Yêu môn, dĩ nhiên biết nhiều hơn về Hạc Yêu.
Hạc Yêu lạnh nhạt nhìn hắn, trả lời:
- Đối thủ của ta là Lý Huyền Thông, một tên tân sinh thì không đáng để ta thi triển thần thông.
- Nhưng chẳng lẽ cứ dễ dàng buông tha thằng nhóc đó sao?
Trần Hậu không cam lòng nói tiếp.
"Rầm!"
Lời vừa dứt, Hạc Yêu mắt lóe hung quang, linh lực trong tay quét ngang
vào đống đá lổn ngổn trên quảng trường, nháy mắt chấn nó thành bụi cám.
Một chưởng kinh khủng khiến cho đám thành viên Yêu môn rét run câm như hến.
- Yên tâm đi, chờ đến Liệp Thú chiến, ta sẽ cho tên tiểu tử đó phải quỳ trên đất tạ lỗi với ta. Một tên tân sinh nho nhỏ tưởng rằng có thể bình an nhảy múa trên đầu Hạc Yêu ta sao, thật không biết sống chết!
- Bây giờ cứ cho hắn một tháng thoải mái cuối cùng đi!
Hờ hững vung tay, hắn xoay người bỏ đi về tổng bộ, thanh âm lạnh lẽo vẫn còn văng vẳng bên tai Trần Hậu.