- Long Đằng Thuật. . .
Nhìn quyển trục long lân với chữ
viết cổ xưa kia, hắn liếm môi băn khoăn. Dù không biết Long Đằng Thuật
là linh quyết ra sao, nhưng một vật của Chí Tôn đem ra nào có đơn giản?
- Long Đằng Thuật, năm xưa bổn tọa may mắn tìm được một quyển tàn thiên, dù vậy Long Đằng Thuật rất bất phàm.
Bạch Long Chí Tôn vuốt ve quyển trục long lân, rồi đưa sang cho Mục Trần, chậm rãi nói:
- Bởi vì chỉ là tàn thiên, nên ta cũng không biết nó cấp bậc ra sao,
thế nhưng năm xưa bị tam đại cường giả Chí Tôn vây công, nhờ vào Long
Đằng Thuật mà toàn thân chạy thoát.
Mục Trần chấn kinh, khó
che giấu được vẻ kinh hãi trong lòng. Đội hình ba vị cường giả Chí Tôn,
hắn cũng không hình dung nổi sự khủng bố ra sao, nhưng mà tình cảnh trên trời không lối dưới đất không đường như thế, vậy mà Bạch Long Chí Tôn
có thể toàn vẹn chạy thoát, thế thì cũng dễ biết sự lợi hại của Long
Đằng Thuật.
- Long Đằng Thuật chính xác là một quyển thần
quyết thân pháp, nó không giúp ngươi có công kích cường đại, thế như có
thể bảo toàn tính mạng của ngươi.
Mục Trần khẽ gật đầu,
ánh mắt tràn ngập vui mừng. Hắn hiện tại có rất nhiều thủ đoạn công kích lợi hại. Tứ Thần Tinh Túc Kinh uy lực khó lường, đến nay vẫn chỉ mới
hiểu sơ sơ bàn đầu, rồi linh trận, cửu cấp Phù Đồ tháp cũng chỉ mới dùng được tầng hai, thế nhưng thân pháp lại hơi kém. Chẳng nói đâu xa, chỉ
mới một thời gian trước giao đấu với lão áo xám ở Bạch Long Khâu kia
liền thể hiện rõ sự thất thế. Thân pháp lão kia tinh diệu hơn xa khiến
hắn chật vật vô cùng.
Long Đằng Thuật này lại là một quyển linh quyết thân pháp thần cấp, chính là thứ tuyệt vời để bổ túc sở đoản bản thân.
Bạch Long Chí Tôn thấy Mục Trần tiếp nhận quyển trục, liền đứng dậy:
- Long Đằng Thuật thâm ảo dị thường, khó mà hiểu rõ, ý thức của ta sắp
tiêu tan, trước khi chuyện ấy xảy ra ta sẽ dốc lực giúp ngươi. Quan sát
cho kỹ bước đi của ta, thi triển một lần cho ngươi chứng kiến ảo diệu
của Long Đằng Thuật!
Bạch Long Chí Tôn quát khẽ, thân hình
xuất hiện trên cao, bộ pháp bước đi kỳ dị như bước trên các chòm sao,
khiến người khác không nắm bắt được.
Trong tiếng long ngâm quanh quẩn, bộ pháp vô hình như được nâng bước bởi sóng âm rền rĩ.
Mục Trần gắt gao nhìn theo Bạch Long Chí Tôn thi triển bộ pháp. Lúc mới đầu hắn còn nắm được đôi chút, nhưng rồi nhanh chóng hoa mắt, chẳng
biết từ khi nào Bạch Long Chí Tôn đã mất tích, dường như hóa thành một
con cự long, bay lên xuyên không gian, tốc độ như chớp mắt vượt ngàn
dặm.
"Grào!"
Tiếng long ngâm lượn lờ trong không
gian, bạch quang lóe sáng, Bạch Long Chí Tôn lại hiện ra, dường như mờ
nhạt hơn lúc nãy nhiều. Hắn cúi xuống nhìn Mục Trần, trong mắt thiếu
niên kia đang mơ hồ theo những bước nhảy của rồng.
Mục Trần chìm ngập trong Long Đằng Thuật cả nửa giờ, rồi đôi mắt hồi phục lại thần thái, trở nên linh động hẳn lên.
- Đa tạ tiền bối.
Mục Trần ôm quyền cảm tạ Bạch Long Chí Tôn. Thần quyết tu luyện cực kỳ
khó khăn, thế nhưng có truyền thừa hướng dẫn của Bạch Long Chí Tôn, giúp hắn bớt tiêu phí công phu, tiết kiệm được thời gian rất lớn.
- Khó gặp được người vừa mắt, thứ này giao cho ngươi, cũng có thể giải quyết được một tâm nguyện.
Bạch Long Chí Tôn thở dài. Bản thân vốn chỉ còn lại một ý thức, dùng
linh lực bảo tồn trong Bạch Long Linh Châu, chứ không còn là thực thể
tồn tại.
- Đại ân của tiền bối, vãn bối không dám phụ lòng, nếu cần làm việc gì, thỉnh tiền bối cứ dặn dò.
Mục Trần trịnh trọng trả lời, xưa nay ân oán rõ ràng, bây giờ được Bạch Long Chí Tôn dốc lực tương trợ, dĩ nhiên phải nhớ rõ ân tình.
Nghe lời nói khẳng khái của Mục Trần, Bạch Long Chí Tôn chợt nao nao, ánh mắt mờ mịt, lẩm bẩm:
- Tâm nguyện của ta chỉ là muốn quay về cố hương.....
Rồi đột nhiên lại sắc bén chăm chú nhìn Mục Trần, hắn trầm tư một lúc, mới hỏi:
- Ngươi thật sự nguyện ý giúp ta sao?
- Chỉ cần vãn bối có đủ năng lực, nhất định sẽ làm!
Mục Trần trả lời không chút do dự.
- Ha ha, Tốt!
Bạch Long Chí Tôn cười sảng khoái, ánh mắt sáng ngời:
- Không ngờ sau khi chết lại có thể gặp được một thiếu niên thú vị như ngươi, tên ngươi là Mục Trần?
- Phải!
- Được rồi, Mục Trần. . . Ta có một tâm nguyện, cũng là một phúc phận
cho ngươi, nhưng có nắm được hay không phải xem thành tựu bản thân
ngươi.
Bạch Long Chí Tôn cười, tay siết chặt lại, hoa văn bạch long thành hình trong tay, rồi như tia chớp lao vào người Mục Trần.
Mục Trần chấn kinh nhưng không bối rối, chỉ nghi hoặc nhìn Bạch Long Chí Tôn.
- Tâm nguyện, hy vọng ngươi một ngày kia có thể đến quê hương của ta,
nơi hạ vị diện đó đánh đuổi bọn xâm lược Huyết Tà tộc ngoại vực!
Bạch Long Chí Tôn trừng trừng nhìn Mục Trần, nói:
- Nếu ngươi có thể làm được, đến lúc đó ta sẽ bình an tặng cho ngươi
một phúc phận, cứ tin chắc rằng nó sẽ khiến ngươi trở thành cường giả
siêu cấp chân chính!
Mục Trần trợn mắt há mồm, muốn hắn đánh
đuổi Huyết Tà tộc đáng sợ kia ư? Kẻ mà một tay xóa sổ hàng tỉ sinh linh
của hạ vị diện, rất đáng sợ a. Dù hắn có trở thành Chí Tôn, cũng không
cách nào làm được chuyện đó?
Trừ phi hắn cũng được như Viêm
Đế, Võ Tổ tập hợp đông đảo cường giả siêu cấp, là cự phách một phương,
chứ bình thường làm sao đủ sức công phạt một vị diện?
- Sao? Không tự tin à?
Bạch Long Chí Tôn nhìn chằm chằm Mục Trần, hỏi.
Mục Trần sắc mặt nghiêm trọng, trầm tư một lát, hắn gật đầu:
- Tiền bối đối với ta có ân tình, theo lý phải báo đền. Tuy nhiệm vụ
này với ta mà nói không khác gì nói chuyện trên trời, bất quá ta cam
đoan nếu có một ngày ta đủ sức, nhất định sẽ đến vị diện quê hương của
tiền bối, đánh đuổi tà
tộc!
- Được!
Đôi mắt trắng
dã của Bạch Long Chí Tôn rốt cuộc trở nên kích động, hắn không biết bản
thân hôm nay có gieo mầm được cho một cây đại thụ che trời hay không,
nhưng chung quy vẫn có một tia hy vọng.
- Ta để lại một đạo
bạch long văn trong cơ thể ngươi, sau này khi thực lực đạt tới cảnh giới nhất định, nó sẽ cho ngươi biết phương hướng đến vị diện của ta. Đến
khi ngươi hoàn thành, nó cũng sẽ nói với ngươi phúc phận ta dành cho
ngươi là gì.
Bạch Long Chí Tôn bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói:
- Bất quá nếu ngươi không thể làm được, thì cũng không cần cưỡng cầu. Ta biết nhiệm vụ đó đáng sợ thế nào.
- Ta nhớ rồi.
Mục Trần gật đầu. Một ngày kia đủ sức mạnh hắn sẽ đi, đến nơi cố hương
của Bạch Long Chí Tôn, đánh đuổi cái gọi là Tà tộc ngoại vực hung tàn
hủy diệt, giúp cho vị diện kia lại tỏa sáng sinh cơ.
Bạch Long Chí Tôn cười sảng khoái, đôi mắt nhắm lại, thì thào:
- Thật sự hy vọng ta có thể nhìn thấy ngày đó a. . .
Bóng hình dần nhạt đi, một lát sau hắn đã hoàn toàn biến mất.
Mục Trần cúi đầu cung kính hướng về nơi vị Chí Tôn vừa biến mất, rồi tâm thần khẽ động, hắn lui ra khỏi thế giới trắng xóa.
Trên ngọn đồi, Mục Trần mở mắt, nhìn trân trân khỏa Bạch Long Linh Châu đã mất đi vẻ sáng ngời vốn có, trịnh trọng cất tiếng:
- Bạch Long tiền bối cứ yên tâm, đến khi ta có năng lực đó, chắc chắn sẽ công
phạt phiến vị diện của người, đuổi đám ô uế kia đi.
Bạch Long Linh Châu dường như nghe hiểu được lời nói của hắn, hào quang chợt sáng lên một chút.
Mục Trần vuốt ve Bạch Long Linh Châu, rồi cất nó vào, đứng dậy. Thình
lình thân thể chấn động, cốt cách trong người tỏa ra quang mang trong
suốt, những tiếng lách cách bùm bùm giòn tan như pháo vang lên.
Rồi hắn cảm nhận thấy sức mạnh cuồng dã và cường đại dâng lên.
- Thật là mạnh mẽ a....
Sung sướng cảm nhận sức mạnh mênh mông trong người, hắn nhếch miệng cười, hắn bây giờ mạnh mẽ hơn nửa tháng trước rất nhiều.
Với thực lực hiện tại, chưa cần thủ đoạn gì đã có thể chính diện áp đảo đối thủ Hóa Thiên cảnh sơ kỳ, ngay cả Hóa Thiên cảnh trung kỳ cũng có
thể giao phong ngang tay. Còn khi dùng đến thủ đoạn khó lường của hắn, e rằng những tên Hóa Thiên cảnh trung kỳ vốn khó giải quyết khi trước
cũng chưa chắc uy hiếp được hắn.
- Không biết lúc này nếu giao đấu với Lý Huyền Thông sẽ ra sao nhỉ?
Mục Trần tự hỏi, đôi mắt đen có chiến ý bốc lên. Ngày trước phải dốc
tận lực liều mạng mới tiếp được ba chiêu của Lý Huyền Thông, nhưng bây
giờ, có lẽ đã khác.....
Tiến bộ trong lần này vào Lôi vực tu luyện hoàn toàn vượt xa dự đoán của bản thân hắn.
- Này, ngưng luyện Thiên Lôi châu ở tầng 7 chậm quá, chúng ta vào ba
tầng cuối đi, ta phải luyện cho đủ số Thiên Lôi châu mới được!
Đột nhiên giọng nói của Cửu U Tước vang lên.
- Nửa tháng nay ngươi luyện được bao nhiêu rồi?
Mục Trần hỏi. Trong khi hắn tu luyện, có vẻ Cửu U Tước cũng không hề nhàn rỗi.
- Mới 2000 viên. . .
Cửu U Tước bất mãn chép miệng.
2000 viên, cũng được 40v linh trị, ngưng luyện tố độ như thế phải nói
là thần tốc. Thế nhưng khoảng cách đến 250v linh trị thì vẫn còn rất rất xa.
- Vậy chúng ta xông vào ba tầng sau luôn!
Mục Trần định hướng lại một chút, đưa mắt nhìn về cuối tầng 7. Thực lực
hiện tại đã tăng đột biến, chắc chắn cửa Lôi vực tầng 7 đã không còn có
thể ngăn cản hắn, nhưng Mục Trần đang háo hức muốn thử xem ba tầng cuối
của Lôi vực kia khó nhằn ra sao.
Mục Trần cười, hào khí dâng
cao, rồi hắn bước ra một bộ pháp huyền diệu trong tiếng long ngâm rền
rĩ. Thân hình hắn như nhảy nhót, lóe lên đã xuất hiện ngoài khoảng cách
nghìn trượng, tốc độ đã hơn xa lúc xưa.
Dù chỉ mới sơ nhập tu luyện Long Đằng Thuật, nhưng không hổ là thân pháp thần quyết, hoàn
toàn vượt trội cả độ linh hoạt lẫn tốc độ.
Long ngâm vang rền, thân ảnh Mục Trần nhanh chóng biến mất nơi chân trời.