Ý thức Mục Trần phiêu du trong bóng tối hỗn loạn, như vô hình vô bóng.
Trong bóng đêm dường như có hắc ám chuyển động, thành hình bên cạnh
Mục Trần. Một bóng dáng xinh đẹp dịu dàng đang vuốt ve ý thức của hắn.
Được bàn tay mềm mại của nàng vuốt ve, cảm giác ấm áp hạnh phúc vô
bờ như được bảo vệ lâng lâng trong trái tim Mục Trần, cảm giác mà hắn
thiếu thốn từ khi còn bé, như được mẫu thân ôm ấp vỗ về.
Ấm áp khiến người ta không muốn tỉnh dậy.
Cảm giác ấy như một dòng khí chảy qua cơ thể hắn, vuốt ve những vết thương, chữa trị nó....
Ý thức đang hôn mê chợt tỉnh một chút, hắn liều mạng muốn mở to hai
mắt để nhìn rõ bóng hình xinh đẹp dịu dàng kia, nhưng không thể thấy rõ
ràng được.
Cảm giác huyết thống gia đình kỳ lạ bảo cho hắn biết bóng dáng kia
với hắn có quan hệ gì, nàng chính là người luôn luôn bảo vệ hắn, từ
trong mộng, khi hắn còn ấu thơ.
- Mẹ!
Ý thức Mục Trần liều mạng giãy giụa, mở mắt ra chụp lấy, ôm lấy. Nhưng chỉ có một khoảng không trống rỗng.
"Aaaaaaaaaa!"
Hai mắt mở to, chỉ có một luồng ngân quang rực rỡ. Tinh thần còn
chưa tỉnh táo hẳn, cơ thể đã phản ứng la hét thảm thiết. Lôi đình như
kim châm đâm vào thân thể, chen chúc trong người.
Lôi định lực này quá mức cuồng bạo, len lỏi trong cơ thể khiến Mục Trần đau đớn kịch liệt, thân thể run rẩy.
Hắn la hét điên cuồng, trong cơ thể ngân quang ngập tràn, chiếu khắp mọi nơi, thân thể hắn như kẻ đói gặp một bàn tiệc, điên cuồng nuốt lấy
nuốt để lôi đình lực.
Cảm giác đau nhức càng tăng thêm bội phần.
Mục Trần nghiến răng rên rỉ, máu chảy ra khỏi mồm, đột nhiên trong
đầu nảy lên thông tin về một thần quyết không rõ lai lịch tên gọi là Lôi Thần Thể.
- Của lão nhân đầu trọc kia tặng sao?
Mục Trần chợt nghĩ đến điều ấy, liền dựa theo thông tin của thần
quyết lập tức tu luyện. Ngay khi hắn vận chuyển thần quyết, trong cơ thể lập tức hóa thành màu bạc rực rỡ, lôi quang lóe lên, nội tạng, kinh
mạch, máu thịt, cốt cách dũng mãnh không ngừng cắn nuốt lôi đình lực.
Cuồng mạnh cắn nuốt, cơ thể hắn vẫn đay nhức như trước, nhưng cảm
giác tràn đầy sức mạnh cũng theo đó dâng lên, vừa thống khổ vừa sung
sướng, thật quái dị vô cùng.
Chẳng biết thần quyết Lôi Thần Thể cường hãn bao nhiêu, nhưng hắn
thấy rõ cơ thể trong lôi đình cuồng bạo đang từng chút trở nên mạnh mẽ.
Dường như đây là một thần quyết dùng để trui rèn cơ thể.
Điều này khiến cho Mục Trần vui mừng, linh quyết rèn luyện cơ thể
cực kỳ hiếm thấy, vậy mà hắn vừa có được do lão nhân kia tặng lại là
thần quyết rèn luyện!
Thần quyết hấp thu lôi đình lực để trui rèn cơ thể.
- Lão nhân này xuống tay ác liệt, nhưng mà thật là rộng lượng.
Mục Trần lẩm bẩm, rồi hắn không phân tâm nữa, tập trung toàn lực thúc giục thần quyết rèn luyện.
Lần tu luyện này kéo dài đến 3 ngày. Trong 3 ngày thân thể Mục Trần
ngâm trong dòng sông sét, lôi đình lực cuồn cuộn không ngừng lại tiếp
tục thay đổi cốt cách cơ thể.
Trong lúc ấy, Lôi Thần Thể còn không ngừng ngưng tụ lôi đình lực thành một viên lôi cầu nằm trong cơ thể hắn.
Nó không bị Mục Trần hấp thu, mà tự do tồn tại trong kinh mạch, từng chút rèn luyện kinh mạch, khiến cho kinh mạch của hắn càng thêm cứng
cỏi.
Phương pháp tu luyện kỳ lạ khiến hắn càng mừng rỡ hơn, cảm nhận sự
bất phàm của Lôi Thần Thể. Thế nhưng hắn cảm thấy dường như còn thiếu
sót gì đó, có lẽ Lôi Thần Thể của hắn vẫn chưa phải là thần quyết đầy
đủ.
Lão trọc kia cũng không cho hắn đủ bộ phương pháp tu luyện Lôi Thần
Thể, việc này khiến hắn tiếc nuối không thôi. Bất quá tiếc thì tiếc, có
thu hoạch thế này đã ngoài dự kiến quá lớn khi xông pha vào tầng thứ 8
này rồi.
Ba ngày sau.
Cạnh con sông sét cuồn cuộn, hắc viêm đầy trời dần thu hồi lại, Cửu U Tước hót một tiếng thanh minh, nuốt hết vào lại cơ thể. Không trung
phía trên nó ngập tràn những khối cầu nhỏ màu bạc, toàn bộ đều là Thiên
Lôi châu.
Đếm sơ sơ cũng hơn cả vạn!
Luyện chế Thiên Lôi châu ra đến chừng này, nhưng Cửu U Tước không
vui mừng lại lo lắng nhìn vào con sông lôi tương kia, chẳng hề có động
tĩnh gì khác lạ.
Nó có vẻ thấp thỏm, chợt hai cánh rung lên định chui vào dòng sông sét tìm kiếm Mục Trần.
"Uỳnh!"
Nhưng nó chưa kịp đắm mình vào con sông, thì bên trong kia một cột
lôi tương bắn lên cao, linh lực trùng kích bắn ra khiến nó giật mình
hoảng hốt khựng lại gấp. Một bóng người xuất hiện phía trên không.
Người đó toàn thân lóe lôi quang, rồi dần dần tan đi, hiện ra gương mặt trẻ trung của Mục Trần.
Làn da hắn lúc này ẩn hiện màu bạc lấp lánh, toàn thân trần trụi,
nhưng sức mạnh ẩn chứa hùng hồn khiến người ta nhìn vào không dám coi
thường.
Mục Trần nắm chặt tay lại, tùy tiện đánh ra hai quyền. Không khí bị
hai quyền đó đánh cho bùng nổ, khiến hắn vừa mừng vừa sợ. Thân thể hắn
phải nói là vô cùng cường hãn, quá mức sung sướng.
- Không tệ, hé hé!
Mục Trần tán thưởng, cười tủm tỉm nhìn Cửu U Tước đang dừng ở bên cạnh dòng sông sét.
- Ngươi không sao chứ?
Cửu U Tước nhìn thấy Mục Trần đã ra khỏi chỗ kia, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mục Trần lắc đầu, ánh mắt quét nhìn chung quanh tìm kiếm tung tích lão nhân đầu trọc.
- Lão đi lâu rồi.
Cửu U Tước liếc ánh nhìn của hắn, chép miệng nói.
- Không biết vị tiền bối kia là ai, năng lực như vậy ta nghĩ chắc phải là cao tầng của Bắc Thương linh viện.
Mục Trần trầm ngâm.
- Ai biết được.
Cửu U Tước cũng chẳng mấy quan tâm.
- Thôi quên đi.
Mục Trần thấy nó cũng không hứng thú, thành ra hắn cũng không suy
nghĩ nhiều, hắn đưa mắt nhìn qua chợt thấy cả đống Thiên Lôi châu lơ
lửng giữa không, hai mắt tròn to trợn trừng kinh hãi:
- Nhiều Thiên Lôi châu như vậy, chắc chắn là dư rồi.
Hắn vung tay thu
hết đám Thiên Lôi châu cất đi.
- Đi thôi, chúng ta cũng nên trở về.
Mục Trần lắc lắc cổ tay, lần này vào Lôi vực thật sự thu hoạch phong phú vượt xa dự kiến. Không chỉ thực lực tăng lên chuẩn Hóa Thiên cảnh,
lại có thêm hai thần quyết Long Đằng Thuật và Lôi Thần Thể khiến cho
chiến lực của hắn tăng cao cực kỳ.
Có mấy thứ này, bất kể Thú Liệp chiến có đối thủ khó giải quyết cỡ nào hắn cũng đủ tự tin chiến một trận.
- Lý Huyền Thông, nếu gặp lại ta có lẽ ba chiêu vô dụng rồi.
Mục Trần cười khoái trá. Vài tháng trước trong mắt Lý Huyền Thông
hắn chẳng là cái gì, nhưng mà bây giờ hắn cũng chẳng ngán gì tên kia.
- Đi thôi, về rồi mua tinh huyết Bắc Minh Long Côn cho ngươi thỏa lòng, cuối cùng cũng được rồi he.
Mục Trần cười nói vui vẻ.
- Cám ơn.
Cửu U Tước nhìn Mục Trần, thấp giọng nói. Ánh mắt nó không giấu được vẻ kích động, cái ngày này nó đã chờ đợi cũng khá lâu rồi.
- Giữa chúng ta còn nói....
Mục Trần cười tủm tỉm nhìn nó, nhìn lên nhìn xuống một hồi, hắn vuốt cằm tỉ tê:
- Nếu ngươi tiến hóa thành công, lột xác thành thần thú hẳn là có năng lực hóa hình thành người phải không?
Lúc đó, giới tính của Cửu U Tước sẽ không thể giấu được... Với sự kiện ấy, Mục Trần cũng hiếu kỳ đã lâu.
Cửu U Tước trừng mắt, chẳng trả lời, hóa thành một luồng hắc ám chui vào ngươi hắn.
Mục Trần cười cười, lắc mình thành một quang ảnh màu bạc như tia chớp bắn đi hướng ra khỏi tầng 8.
Hết nửa giờ, Mục Trần bay một lèo từ tầng 8 quay về tầng 1, rồi ra
khỏi Lôi vực. Hắn đứng ở công vào, hít một hơi sâu, tận hưởng không khí
tràn ngập sinh khí ở Bắc Thương linh viện, cảm giác thoải mái vô cùng.
Mục Trần ra khỏi Lôi vực cũng chưa về ngay, hắn hướng đến Linh Trị
điện, vì cảm thấy cái vẻ kích động của Cửu U Tước, hắn mà về nhà thế nào cũng phiền phức với con gà lắm chuyện này.
Linh Trị điện vẫn là nơi tấp nập nhất Bắc Thương linh viện, dòng
người khổng lồ như trăm sông ra biển không ngừng ra vào đại điện khổng
lồ.
Mục Trần vào Linh Trị điện, bay thẳng trung tâm đại điện, nơi có quầy thu mua Thiên Lôi châu.
Sau quầy thủy tinh khổng lồ có một cô gái xinh đẹp, đoán chừng tuổi
tác có lẽ cũng là đệ tử Bắc Thương linh viện, làm việc ở đây chắc có lẽ
cũng có lương bổng bằng linh trị.
Buôn bán Thiên Lôi châu không hề ít, người bán nhiều hơn cả người
mua, Mục Trần xếp hàng hơn mười phút mới đến phiên hắn giao dịch. Cô gái xinh đẹp kia nhìn hắn, ngọt ngào hỏi:
- Anh bạn này, ngươi muốn mua Thiên Lôi châu phải không?
- Không phải, ta muốn bán Thiên Lôi châu.
Mục Trần lắc đầu.
Cô gái nghe vậy, cũng ừ hử ờ hở, rồi mỉm cười nói tiếp:
- Giá thu mua Thiên Lôi châu là 200 linh trị một viên, ngươi bán bao nhiêu?
Nàng cầm lấy cây viết, định ghi lại hóa đơn buôn bán.
- 13000 viên.
Mục Trần cười tươi.
"Crakkk."
Cây bút trong tay cô gái gãy đôi cái rụp, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập kinh ngạc, đám đông đệ tử xếp hàng sau lưng hắn nghe xong cũng kẻ há
mồm người trợn mắt, có kẻ lại nghĩ hắn đang đùa.
13000 viên Thiên Lôi châu? Tiểu tử này đầu óc có vấn đề à? Thiên Lôi châu dễ ngưng luyện vậy sao? 13000 viên, cho Trầm Thương Sinh tới đây
cũng chưa bao giờ bán ra số lượng đó!
Mục Trần mỉm cười nhìn gương mặt hoài nghi của cô gái nọ, hắn không
giải thích gì, chỉ búng tay ra, lũ lũ châu thể dày đặc màu bạc ầm ầm lao ra, lơ lửng trong không trung cự điện, xếp sát vào nhau chật như nêm.
- Vị học tỷ này, 13000 viên Thiên Lôi châu, ta tính tổng cộng là 260v linh trị, cám ơn.