Hôm sau, lúc Mục Trần tỉnh lại, cảm giác mỏi mệt đau nhức trong cơ thể gần như tan biến, thoải mái rất nhiều.
Linh lực lại chảy trong kinh mạch, xoa dịu thương thế do Hắc Thần Lôi tạo thành.
Tâm thần đảo qua cơ thể, nhìn thấy không ít chỗ bị cháy đen, hẳn nhiên
trọng thương chưa giảm, nhưng có Lôi Thần Thể nên số kinh mạch bị vỡ kia mới không quá phiền phức.
- Dưỡng thương hai ba ngày nữa có lẽ sẽ khôi phục lại được.
Mục Trần lẩm bẩm, hơi uốn éo cơ thể, mới cảm thấy sự mềm mại trong lồng ngực. Hắn mở mắt ra thì thấy Lạc Li đang dụi đầu vào người hắn ngủ sau, không khỏi mỉm cười, hôn lên trán người con gái, rồi lặng lẽ rời khỏi
giường, đẩy cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài tiểu lâu, dương quang ấm áp soi rọi khiến hắn nheo mắt lại.
Đằng xa có những âm thanh thao luyện luận bàn truyền tới, trời cao chim chóc bay lượn, hót ríu rít líu lo, quả thật Bắc Thương linh viện tràn
ngập sức sống.
Mục Trần sải bước chầm chậm, trong khí hải, Thần Phách liên tục hấp thu linh khí thiên địa vào cơ thể, luyện hóa thu nạp.
Linh lực khô kiệt trong người nhanh chóng hồi phục, chảy xuôi theo kinh mạnh, không ngừng chữa trị thương thế.
Mục Trần hưởng thụ những giây phút thanh nhàn, theo con đường nhỏ đi
đến quảng trường nơi hồ nước. Quảng trường lúc này đầy ắp những thành
viên Lạc Thần hội luận bàn tu luyện.
- Mục ca!
Mục Trần vừa xuất hiện, lập tức khiến cho mọi người chú ý, ánh mắt tôn sùng kinh nể nồng đậm trên gương mặt.
Mục Trần phất tay chào, tiến đến một bình đài ngồi xuống, hai mắt khép lại hấp thu linh lực.
- Ngươi khôi phục nhanh thật đấy, mới có một ngày đã sinh long hoạt hổ thế này.
Một tiếng cười thanh thúy vang lên khiến Mục Trần mở mắt ra, Diệp Khinh Linh khẽ cười đang đứng bên cạnh.
- Chẳng lẽ ngươi muốn thấy ta nằm bẹp ra mới tốt sao?
Mục Trần cười trả lời.
Diệp Khinh Linh ngồi xuống bên cạnh:
- Chúc mừng! Bây giờ đã chính thức là đại nhân vật hàng đầu Bắc Thương
linh viện, ngay cả Hạc Yêu cũng so không bằng ngươi. Ngươi không biết
chứ từ sau khi Thú Liệp chiến kết thúc, bọn Yêu môn kia hầu như cứ thấy
chúng ta là lủi đi như chuột, chẳng còn chút ngang ngược kiêu ngạo như
xưa. Ngươi bây giờ danh vọng chẳng kém Trầm Thương Sinh và Lý Huyền
Thông chút nào đâu.
- Ta thật chỉ muốn thanh tịnh mà thôi
Mục Trần bất đắc dĩ cười.
- Thanh tịnh khó lắm nha.
Diệp Khinh Linh cười thản nhiên, tay nắm lại, một tấm da dê xuất hiện trong tay, nàng đưa cho Mục Trần:
- Thú Liệp chiến kết thúc, Thiên bảng liên tục thay đổi, ngươi đã trở
thành đệ tam Thiên bảng, chỉ xếp sau Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông.
Mục Trần nhận lấy tấm da dê, mở ra thì mới biết đây chính là danh sách
cường giả Thiên bảng. Vị trí thứ ba chính là tên của hắn.
Thứ tư vẫn là Hạc Yêu, Tô Huyên thứ năm, Triệu Thanh Sam thứ sáu, Từ Hoang
vốn thứ năm lại rơi xuống thứ bảy. Top 10 ngoại trừ hai cái tên đầu, còn lại đều có xáo trộn không nhỏ, những vị trí khác lại có những cái tên
rất lạ, hẳn nhiên đều là hắc mã bộc phát một bước lên trời bùng nổ trong Thú Liệp chiến.
Vị trí thứ 10 bất ngờ lại là Lạc Li, tuy
nàng ít khi ra tay, nhưng có lẽ việc liên thủ chém chết Linh Vương với
hắn khiến xếp hạng của nàng cao thêm một chút.
- Đệ tam!
Mục Trần cười cười, thần sắc bình tĩnh, chẳng tỏ ra mừng rỡ là bao.
- Heyda, chúng ta đều cùng thời gian gia nhập Bắc Thương linh viện, thế mà ngươi bây giờ là đỉnh cấp cường giả đệ tam Thiên bảng, còn chúng ta
chỉ từ từ lâu lắm mới dám leo lên Thiên bảng.
Diệp Khinh Linh than thở cảm thán. Lúc còn ở Bắc Thương giới, khi mới gặp Mục Trần,
thậm chí cả Thần Phách cảnh hắn còn chưa đạt tới, thế mà chưa bao lâu đã trở thành cao thủ đệ tam Thiên bảng.
Đem ra so với thiên tài, thật khiến người ta gặp thiên tai.
Mục Trần cười, không tiếp tục chủ đề đó nữa, hắn hỏi:
- Duẫn nhi đâu? Lâu rồi dường như không thấy nàng ta nhỉ?
- Con bé kia thật ra may mắn, thời gian trước đi tới đi lui trong linh
viện, gặp một vị trưởng lão, mà lão ấy lại chủ tu linh trận. Nghe nói đó là một vị Linh Trận đại sư, thấy thiên phú Duẫn nhi rất tốt, nên đem
nàng theo dạy dỗ linh trận.
Diệp Khinh Linh nói.
- Linh Trận đại sư?
Mục Trần trừng mắt kinh ngạc. Linh Trận sư chia thành cấp 1 đến 9,
nhưng xét kỹ hơn, khi vượt qua được cấp 5, trở thành Linh Trận sư cấp 6
thì trình độ đó được gọi là Linh Trận đại sư.
Linh Trận đại sư, cấp bậc đó mới chính thức chạm tới những huyền bí của linh trận.
Cấp 5 thăng lên cấp 6, khó khăn chẳng khác nào Thông Thiên cảnh muốn tiến giai Chí Tôn cảnh, chênh lệch cực lớn.
Mục Trần có thiên phú linh trận cực cao, leo một lèo từ cấp 1 lên cấp 4 cự kỳ thuận buồm xuôi gió, nhưng dù vậy cũng không dám tự tin vỗ ngực
bảo rằng mình sẽ dễ dàng vượt qua chướng ngại trở thành Linh Trận đại sư chân chính.
Cấp bậc đó Mục Trần dám chắc Bắc Thương linh
viện cũng không có bao nhiêu người,
thế nhưng Duẫn nhi vô tình lại được
một trưởng lão thu nhật, thật là cơ duyên khiến Mục Trần cũng phải ghen
tị.
Duẫn nhi có thiên phú linh trận cực cao, nàng bị người
khác nhìn trúng khả năng cũng không lạ, nhưng bản thân hắn cũng đâu có
yếu hơn bao nhiêu, lại chẳng có trưởng lão nào dòm ngó thu nhận, xem ra
cái bộ dáng đáng yêu rất có lợi nha.
- Ha ha! Theo lời Duẫn
nhi nói, vị trưởng lão kia tính tình cực kỳ cổ quái, thích ai cũng không phải chỉ nhìn thiên phú, không hợp khẩu vị, dù cho ngươi thiên phú ngút trời cũng chẳng lọt được vào mắt.
Diệp Khinh Linh thấy cái vẻ mặt ganh tị của hắn, cười to.
Mục Trần méo mặt. Hắn bây giờ đã là Linh Trận sư cấp 4, tiến bộ cũng đã chậm đi nhiều, hơn nữa còn nhiều trạng thái của linh trận mà hắn chưa
biết được, chẳng biết làm thế nào để có thể thành thạo những trạng thái
đó.
VÍ như trạng thái Tâm Nhãn hắn vừa chạm tới, hắn là Linh
Trận sư cấp 4 vốn chẳng có khả năng nào bố trí được linh trận cấp 5,
nhưng nhờ vào trạng thái Tâm Nhãn kỳ diệu lại có thể bù đắp chênh lệch.
Nhưng vấn đề là, trạng thái Tâm Nhãn hắn chỉ chập chững bước vào, sử
dụng có khi được có khi không, lỡ nhưng gặp một hồi huyết chiến mà xài
không linh, chẳng phải là đưa đầu chịu chém hay sao?
Nếu có
một vị Linh Trận đại sư chỉ điểm mà nói, sẽ dễ dàng nắm vững trạng thái
Tâm Nhãn, nhưng cơ duyên đó không dễ mà đạt được.
Linh Trận đại sư địa vị cực cao ở Bắc Thương linh viện, họ không muốn chỉ điểm, có dùng linh trị đi xin học cũng không được.
- Để ta nói với Duẫn nhi vài câu, bảo nàng để cử ngươi một chút. Thiên
phú linh trận của ngươi so với Duẫn nhi còn mạnh hơn, có lẽ vị trưởng
lão kia cũng không cự tuyệt.
Diệp Khinh Linh cất giọng an ủi, thật lòng nói.
- Vậy đa tạ!
Mục Trần mừng rỡ vô cùng, chẳng cự tuyệt làm gì. Hắn rất cần việc đó,
tu luyện linh trận khác với tu luyện linh lực, phương diện này kiến thức phức tạp, không có người chỉ dạy một mình tu luyện thì phải đi không
biết bao nhiêu vòng.
Diệp Khinh Linh khoát tay, thấy Mục Trần sắc mặt vẫn còn xanh xao, không muốn quấy rầy hắn nữa, nói thêm vài câu rồi cũng rời đi.
Mục Trần nhìn theo bóng Diệp Khinh Linh rời đi, chuyện tu luyện linh trận tạm gác lại, cần phải khôi phục thương
thế hoàn toàn, để vài ngày nữa đến Hình Điện nhận Linh Quang quán đỉnh.
Hai ngày tiếp theo, hắn hoàn toàn không rời khỏi khu tân sinh, tách biệt không để bên ngoài quấy nhiễu.
Tĩnh dưỡng giúp thương thế mau chóng khôi phục, dù kinh mạch vẫn còn
những chỗ bị ám thương, nhưng vết thương loại như vậy chỉ có thể dùng
thời gian dài dần dần tiêu trừ, không thể gấp gáp.
Đến ngày thứ ba, khí sắc của Mục Trần đã hồng hào trở lại, linh lực cuồn cuộn trong cơ thể, mơ hồ còn có tinh tiến.
Trên nóc tiểu lâu, Mục Trần duỗi lưng cách cách cốp cốp, cảm giảc thư sướng vô cùng, bất giác rên lên một tiếng.
- Ngươi hồi phục rất tốt.
Giọng dịu dàng của Lạc Li vang lên hài lòng, hôm nay Mục Trần mới chân chính sinh long hoạt hổ trở lại.
- Cũng được...
Mục Trần gật đầu, rồi hất mặt về phía trong Bắc Thương linh viện:
- Đi thôi, chúng ta nên đến Hình Điện, Linh Quang quán đỉnh liều mạng
mới đoạt được, nói gì cũng phải hưởng thụ cho sướng mới được.
Lạc Li khẽ gật, nàng cũng rất hứng thú với Linh Quang quán đỉnh kia.
Mục Trần vươn tay ra, Lạc Li thẹn thùng đưa tay cho hắn nắm, cả hai tung tăng bay đi, hướng về phía Hình Điện biến mất.