Ngày kế, doanh trại buổi sáng lại tiếp tục nhộn nhịp, không ít thiếu niên thiếu nữ hưng phấn tụ tập tán chuyện, kể lể mấy cái sự kiện đánh nhau với linh thú, thu hoạch linh phách hào hứng ra sao. Những tiếng cười duyên xen lẫn những tiếng đắc ý quanh quẩn trong doanh, tràn ngập sức sống.
Những người Liễu vực từ sáng sớm đã được Liễu Minh dẫn đội rời đi, tiếp tục truy tung Huyết Đồ. Vắng bóng những sát thủ kia, không khí doanh trại cũng thoải mái hơn nhiều, những học trò này đối với người lạ mang sát khí nặng nề như thế vẫn rất khó tiếp nhận.
Mạc sư và Tịch sư cũng không vì xuất hiện một Huyết Đồ mà ngừng chuyến tu hành này, chỉ nhắc nhở đệ tử không đi quá sâu, cũng không phân tán nhau quá xa, để có thể kịp thời hỗ trợ lẫn nhau.
- Đi thôi, chúng ta cũng nên di chuyển.
Mục Trần vẫy tay ngoắc Đường Thiên Nhi lại, cô gái nhẹ nhàng chầm chậm chạy tới, dáng điệu lả lướt thu hút không ít thiếu niên, cũng khiến không ít kẻ ganh tị với Mục Trần.
- Mục ca, khởi hành rồi à? Ha ha, đừng bại bởi chúng ta nhaa
Khương Lập, Đằng Dũng nhìn thấy hai người, cũng cười lớn chào hỏi.
- Cỡ các ngươi mà đòi thắng, mơ đi!
Đường Thiên Nhi khinh khỉnh đáp lời.
- Ha ha, Mục ca nếu có việc gì cứ gọi chúng ta một tiếng, kẻ nào muốn kiếm chuyện, chúng ta cũng không ngại lắm đâu.
Khương Lập cười nói, cùng với Mặc Lĩnh và những thiếu niên theo Mục Trần chiến đấu hái Ngọc Linh quả, cả bọn đều gật đầu tán thành ý kiến đó.
Mục Trần cũng cười đáp lại, khoát tay. Không nói gì, dẫn Đường Thiên Nhi rời doanh trại, hướng vào Bắc Linh Nguyên mà đi.
Torng doanh trại, Liễu Mộ Bạch nhìn bóng lưng hai người đằng xa kia, ánh mắt chất chứa vẻ âm lãnh khó phát hiện.
"Uỳnh!"
Trong rừng rậm, Mục Trần xẹt qua, lật tay đánh ra một chưởng, linh lực hắc ám trong lòng bàn tay tuôn trào, trực tiếp đánh bay một linh thú sơ cấp thực lực Linh Động cảnh trung kỳ văng xa hơn 10m, nằm trên đất rên rỉ đau đớn.
Đường Thiên Nhi phía sau nhìn thấy đến ngẩn người. Ngày hôm qua, hắn cũng từng một kích đánh chết nhiều linh thú sơ cấp có thực lực cỡ này, nhưng đều là dựa vào thế hiểm đánh vào những chổ hiểm yếu trí mạng, so với hôm nay trực tiếp tấn công mạnh mẽ giết chết lại khác hoàn toàn.
- Thực lực của ngươi...?
Đường Thiên Nhi nghi hoặc hỏi.
- Đêm qua ăn Ngọc Linh quả, vừa vặn đột phá Linh Động cảnh hậu kỳ.
Mục Trần khom lưng lấy tinh phách linh thú, khẽ cười giải thích.
- Quái thai!
Đường Thiên Nhi nghe hắn trả lời nhẹ như không, bất giác than thở quát lên, rồi chợt cười xòa, vênh mặt lên nói:
- Trong năm ngày nữa ta cũng sẽ đạt đến Linh Động cảnh hậu kỳ!
- Lợi hại a!
Mục Trần cười tán thưởng, tiếp tục đi sâu vào rừng:
- Đi thôi, kế tiếp ngươi cũng phải ra tay, không được nhàn hạ đi theo ta, như thế này không tốt cho việc tu luyện của ngươi.
- Biết òi!
Đường Thiên Nhi nũng nịu trả lời, rồi cười khúc khích bước theo hắn.
Phía tây Bắc Linh Nguyên, hơn mười bóng người đang cảnh giác quan sát. Trong đám người đó có một gương mặt quen thuộc, Liễu Mộ Bạch. Với thực lực và danh tiếng của hắn, dĩ nhiên có uy tín lớn.
Liễu Minh đã cho hắn biết món đồ mà Huyết Đồ cướp đi quan trọng với Liễu vực ra sao. Vật đó Liễu vực đã phải trả phí tổn rất lớn mới thu được vào tay, nên bất kể ra sao cũng phải bắt cho bằng được Huyết Đồ, đoạt lại món đồ nọ.
- Thiếu chủ, phía trước chúng ta phát hiện tung tích Huyết Đồ, nhưng tên kia xảo quyệt đã thoát khỏi tiểu đội truy tung của chúng ta.
Sau lưng Liễu Mộ Bạch, một cao thủ Liễu vực hồi báo.
- Tiếp tục tìm kiếm.
- Vâng!
Một cao thủ khác dẫn một tiểu đội tách ra, mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Truy tung chừng nửa canh giờ, khi Liễu Mộ Bạch bắt đầu mất kiên nhẫn, một tiếng xé gió vang lên. Đó chính là tín hiệu đặc biệt của Liễu vực.
- Tìm được rồi, đi mau!
Liễu Mộ Bạch hai mắt sáng rực, vung tay lên dẫn đầu xông ra, thân hình xẹt qua cây cối. Phía trước chợt xuất hiện một bóng người dính đầy máu chật vật chạy lại, nhìn kỹ thì ra là một cao thủ Liễu vực.
- Huyết Đồ đâu?
Liễu Mộ Bạch nhìn người nọ, vội vàng hỏi.
- Thiếu chủ, Huyết Đồ chạy về hướng bắc, có nên lập tức báo cho tam gia không?
Gã cao thủ Liễu vực vội nói.
- Phía bắc?
Liễu Mộ Bạch nghe vậy, ánh mắt cũng hơi lóe lên, không vội mà phất tay nói:
- Từ từ đã!
- Đại ca? Còn chờ cái gì?
Liễu Dương bên cạnh nghi hoặc hỏi, nếu đợi thêm nữa, tên Huyết Đồ kia chạy mất thì sao?
- Trốn không thoát đâu, Huyết Đồ đã bị chúng ta bức đến tử lộ.
Liễu Mộ Bạch cười nhạt, nói tiếp:
- Hiện tại hắn chỉ là một con thú lọt bẫy, sớm muộn đều phải chết, bất quá trước khi chết chúng ta cũng nên cho hắn cơ hội phát tiết một chút.
- Đại ca có ý gì?
Liễu Dương sửng sốt.
- Mục Trần ở khu vực đó.
Liễu Mộ Bạch nhẹ giọng cười.
- Hả?
Liễu Dương nghe vậy, ánh mắt cũng trở nên khoái trá, chợt nhíu mày lại:
- Nhưng chúng ta cũng không chắc Huyết Đồ sẽ ra tay với Mục Trần a.
- Huyết Đồ rất háo sắc, bên cạnh Mục Trần không phải
có tiểu mỹ nhân Đường Thiên Nhi sao? Tên kia có thể nhịn được không chứ? Mà với tính cách của Mục Trần, sao lại có thể bỏ mặc Đường Thiên Nhi chạy trốn một mình, cho nên...
Liễu Mộ Bạch cười nham hiểm, trong nét cười chứa đậm xảo trá.
- Ha ha, vẫn là đại ca suy nghĩ chu đáo, Mục Trần chết trong tay Huyết Đồ, không ai nói gì được, chỉ có thể oán trách hắn xui xẻo!
Liễu Dương hứng chí mừng rỡ, hắn đã nghe Huyết Đồ hung tàn ra sao, nếu Mục Trần gặp phải tên kia, nhất định sống không bằng chết.
Liễu Mộ Bạch chỉ mỉm cười, đưa mắt nhìn phương bắc, lẩm bẩm:
- Vốn còn định tự mình ra tay, bất quá ngươi không có phúc đó.
....
- Này, Mục Trần, mau ra tay đi, con quái này có thực lực Linh Động cảnh hậu kỳ, ta đánh không lại!
Đường Thiên Nhi liên tục tránh né một linh thú hung mãnh đang tấn công nàng, đuôi tóc đen lất phất bay trong gió, tiếng của nàng la lên thất thanh.
Mục Trần đang đứng trên một nhánh cây quan sát bóng hình xinh đẹp đáng bị linh thú Linh Động cảnh hậu kỳ kia truy đuổi, hắn chỉ cười thở ra, chợt mũi chân chạm cành cây, như chim nhạn bắt cá phóng xuống, tay phải nắm chặt thành quyền, linh lực hắc ám ngưng tụ trong tay, hóa thành một hắc ấn.
- Súc sinh chớ có càn rỡ! (LCT: đểu thật, chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân, bất quá chiêu này được, ta thích)
Mục Trần phóng ra, cười khẽ, hắc ấn mang theo dao động kinh người hung hăng oanh kích linh thú kia.
"Uỳnh!"
Linh thú kia cũng phẫn nộ gầm lên, móng vuốt cuồn cuộn linh lực cũng vồ tới ngạnh chiến với quyền ấn của Mục Trần.
Linh lực trùng kích cuốn lấy tất cả, một tiếng gầm nhẹ của linh thú vang lên, đã bị Mục Trần mạnh mẽ đẩy lui.
"Bộp!"
Thân hình vừa lui sau, Mục Trần xoay người lại nhanh nhẹn lao đến, lật tay lấy ra trủy thủ, linh lực quấn quanh lưỡi dao sắc bén, tàn nhẫn đâm vào cổ họng linh thú.
"Phụt!"
Máu nóng bắn ra tung tóe, linh thú ầm ầm ngã xuống đất, mặt đất cũng bị chấn rung lên.
Mục Trần cũng đáp xuống đất, mỉm cười lau đi vết máu trên thân trủy thủ, bóng thiếu niên cao cao, đứng dưới ánh mặt trời mông lung xuyên qua tán lá, thật là một khung cảnh hào hùng.
- Tên đáng ghét, không có biết thương hoa tiếc ngọc gì hết, hại ta bị nó đuổi theo lâu như vậy.
Đường Thiên Nhi oán hận nói, bước đến chỗ linh thú dùng đoản kiếm rạch đỉnh đầu nó, lấy tinh phách linh thú thu vào tay, tiếp tục quay lại mắng chửi xối xả tên đồng đội khó ưa.
Mục Trần nhìn nàng, mặt cười gian xảo, vừa muốn mở miệng nịnh nọt nàng một chút, đột nhiên đôi mắt đen láy biến sắc, thân hình nhanh như cắt lao tới ôm lấy vòng eo Đường Thiên Nhi, cả hai đều bổ nhào xuống đất.
Ngay lúc đó, một bàn tay đầy máu từ trong rừng cây bất chợt xuất hiện chộp đến khoảng không trước đó là Đường Thiên Nhi, thấy bản thân ra tay thất thủ, hắn cũng khẽ thốt lên kinh ngạc.
Mục Trần ôm Đường Thiên Nhi lăn trên đất hai vòng, nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt cảnh giác nhìn vào lùm cây phát ra tiếng kinh hô ban nãy.
Ngay cạnh chỗ thi thể linh thú, một bóng người đang đứng đó, áo đỏ quần đỏ, gương mặt lông lá hung ác, đôi mắt hẹp dài có vẻ quỷ quyệt.
- Khà khà, tiểu tử thân thủ thật không tệ a.
Người kia nhìn chằm chằm Mục Trần, cười quái dị. Ánh mắt của hắn lại liếc sang cô gái bên cạnh, thân thể thon thả mềm mại, bộ ngực tròn lẵng, bóng bẩy, cái eo thon nhỏ, gương mặt thiếu nữ nai tơ mà lại tràn ngập xuân sắc, thật là khó mà không thèm thuồng a.
- Không ngờ rừng rú trong này lại có hàng cực phẩm a...
Kẻ kia cười dâm tà, ánh mắt nhìn Đường Thiên Nhi như muốn ăn tươi nuốt sống, khiến cô gái khẽ run rẩy, nấp sau lưng Mục Trần.
- Tiểu tử, giao nàng cho ta đi, ta sẽ thả ngươi. Bằng không nếm thủ đoạn của ta thì không dễ chịu đâu.
Người áo đỏ cười gằn, ánh mắt như độc xà nhìn Mục Trần.
Mục Trần cũng không rời mắt khỏi bóng người áo đỏ, nắm chặt bàn tay mềm lạnh toát mồ hôi của Đường Thiên Nhi. Nếu hắn đoán không sai, kẻ trước mặt hẳn là đoàn trưởng Huyết Đồ đoàn, kẻ đang bị nhân thủ Liễu Vực bao vây truy tìm, Huyết Đồ .
Thật không ngờ lại chạm trán hung đồ đánh lén ở chỗ này, thật là phiền phức!