Bắc Thương linh viện sôi động hơn ba ngày, rồi sau đó mọi người nhận
thấy không khí trong linh viện có nhiều biến chuyển. Trước nay nhiều thế lực tranh đấu, nhưng nửa năm tới đại tái linh viện sẽ đến, khiến cho
mọi người trở nên đoàn kết hơn. Đặc biệt sau khi Thái Thương viện trưởng diễn thuyết sâu sắc tình cảnh bi đát của linh viện, khiến cho không ít
đệ tử nao nao xúc động. Bản thân là thành viên, dĩ nhiên cũng nên vì
danh dự của tập thể mà cố gắng dốc sức.
Do vậy mọi người trở nên hăng hái tu luyện, vài đệ tử vị trí gần top 10 Thiên bảng không ngừng phấn đấu, mong muốn bản thân sẽ có được tư
cách tiến vào Bắc Thương Môn tu luyện. Họ biết nơi đó nguy hiểm rình
rập, nhưng chẳng ai tỏ ra sợ hãi lui bước.
Đến ngày thứ tư, chính là lúc Mục Trần khởi hành rời khỏi Bắc Thương linh viện, để đến tham gia sự kiện quan trọng nhất giới trẻ Bắc Thương
đại lục.
Khu tân sinh, trên tiểu lâu, Mục Trần quay sang bên cạnh mỉm cười dịu dàng với Lạc Li:
- Đi thôi!
Dù danh ngạch tham gia của Bắc Thương linh viện chỉ có một, nhưng
Lạc Li cũng muốn đi theo Mục Trần. Hắn cũng không phản đối, ra ngoài
được ở cùng Lạc Li, thật cầu còn không được.
Lạc Li mỉm cười gật nhẹ, hai người bay lên như
lưu tinh xuyên qua không gian, hướng đến tòa cung điện nguy nga ở trung
ương linh viện. Thái Thương viện trưởng và các trưởng lão đã sớm chờ
đợi.
Mục Trần cùng Lạc Li hạ xuống, lướt nhìn qua đám người, bất giác
giật mình. Bóng dáng yêu kiều áo quần trắng tinh, dung nhan xinh đẹp và
lạnh lùng, chính là Linh Khê.
Mục Trần tỏ ra kỳ quái khi thấy Linh Khê xuất hiện. Vì thực ra Linh
Khê chỉ mang danh trưởng lão, nào có can dự gì vào những chuyện của đệ
tử Bắc Thương linh viện.
Nhận thấy ánh mắt đó của Mục Trần, dáng vẻ lạnh lùng của Linh Khê
lại mất sạch, khiến cho vài trưởng lão bên cạnh ngạc nhiên. Tính tình
nàng thế nào, bọn họ còn lạ gì, đời nào mới tỏ ra ưu ái mỉm cười với ai.
Vậy mà gặp Mục Trần lại có vẻ dịu dàng như thế, thật là chuyện đời hiếm gặp.
- Lần này ta cũng sẽ tháp tùng các ngươi đến Thánh Linh Sơn.
Linh Khê mỉm cười.
- Ha hả, trưởng lão Linh Khê thực lực bất phàm, có nàng đi theo, hẳn là có thể an toàn hơn nhiều.
Thái Thương viện trưởng cười lớn phá tan bầu không khí kỳ quái.
Việc Linh Khê chủ động yêu cầu đi cùng lão cũng tò mò lắm, nhưng không
từ chối. Có thêm cường lực thì càng thêm an toàn, tuy rằng trên Bắc
Thương đại lục không có mấy kẻ mù mà chọc vào Bắc Thương linh viện,
nhưng cẩn tắc vô áy náy.
Rồi lão lại liếc sang Mục Trần đầy thâm ý. Xưa nay Linh Khê chẳng hề ngó ngàng đến chuyện lớn bé trong linh viện, đột nhiên muốn đi cùng ắt
phải liên quan đến Mục Trần, mà nói cho kỹ ra chắc chắn là có ý bảo vệ
hắn.
Linh Khê lại chủ động ra tay bảo vệ Mục Trần?
Việc này chính lão Thái Thương cũng cảm thấy bất khả tư nghị. Với
tính cách hờ hững của Linh Khê, dù cho Bắc Thương linh viện có bị phá
hủy nàng cũng chẳng mảy may động lòng, chứ đừng nói đến....
Nhưng dù có tò mò hay khó hiểu ra sao, lão cũng không dại mà tìm
hiểu cái uẩn khúc trong mối quan hệ của Mục Trần và Linh Khê, xem ra nó
chẳng hề đơn giản dễ hiểu chút nào...
Mục Trần nhìn thấy ánh mắt của Thái Thương viện trưởng, nhất thời
rủa thầm trong bụng, rồi liếc sang Lạc Li. Cô nàng vẫn yên lặng cười tủm tỉm như trước, thậm chí khi thấy Linh Khê liếc mắt đưa tình còn cười
chào lại, nhưng bất ngờ lúc cúi đầu thì môi mấp máy, một âm thanh nhè
nhẹ bay vào tai Mục Trần.
- Có lực hút lớn nhỉ...
Mục Trần giật bắn người, tằng hắng một tiếng:
- Đừng nghĩ bậy, Linh Khê tỷ chỉ không yên tâm thôi.
Lạc Li chẳng nói gì, ánh mắt tỏ ra khó đoán, làm cho Mục Trần nổi hết cả da gà.
- Mọi người đã đến đủ, chúng ta khởi hành thôi.
Thái Thương viện trưởng vung tay, ngắt ngang màn ghen tuông tình tứ
của đám trẻ, dẫn đầu bay lên không trung. Mạch U điện chủ và trưởng lão
Chúc Thiên bay theo. Đối với Thánh Linh Sơn, Bắc Thương linh viện rất
coi trong, không chỉ viện trưởng ra mặt, hai vị thiên tịch trưởng lão
đứng đầu cũng theo đến, đội hình này khá cường hãn.
- Các ngươi đi với ta, bằng không tốc độ theo không kịp.
Linh Khê bước đến chỗ Mục Trần và Lạc Li, mỉm cười chỉ tay ra. Một cái lỗ đen bay ra lơ lửng giữa không.
- Vậy phiền trưởng lão Linh Khê rồi.
Lạc Li khẽ gật.
- Nếu không ngại thì ta Linh Khê tỷ như Mục Trần đó, sau này gặp lại dì Tịnh còn có thể nói vài tiếng giúp ngươi.
Linh Khê âm thầm đánh giá Lạc
Li, chẳng tìm ra một tì vết nào. Một
cô gái tuyệt mỹ như thế cũng khó trách Mục Trần yêu thích.
Lạc Li bất giác đỏ mặt, nàng đã nghe Mục Trần kể lại, dĩ nhiên biết
được dì Tịnh mà Linh Khê đề cập chính là mẫu thân Mục Trần.
- Linh Khê tỷ!
Lạc Li cười yếu ớt. Nàng không thích kết bè kết bạn, nhưng Linh Khê
muốn bảo vệ Mục Trần nàng cũng thấy, nên cũng không ngại mà tỏ ra hảo
cảm.
Linh Khê cười, nắm tay Lạc Li kéo đi bay vào trong lỗ đen, Mục Trần thấy vậy vội bay theo.
Lúc họ bay lên trời, vô số đệ tử đều chăm chú dọi theo, ai nấy đều
biết hôm nay là ngày Mục Trần rời khỏi Bắc Thương linh viện, đến Bắc
Thương đại lục, đại diện linh viện tham gia Thánh Linh Sơn.
Trên một đỉnh núi, Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông bay ra, cười lớn nói với Mục Trần:
- Mục Trần, lần này thể diện Bắc Thương linh viện chúng ta nhờ vào ngươi!
Mục Trần trịnh trọng gật đầu:
- Yên tâm, bất kể kẻ nào đến cản, ta cũng không dễ dàng đầu hàng.
Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông cùng cười lớn. Vốn là đệ tử ưu tú nhất của linh viện, việc như thế này nên phải để họ ra mặt, thế nhưng
sự thật tàn khốc, thời gian tu luyện của họ cũng không nhiều, tuổi tác
cũng kém hơn đám trẻ tuổi hàng đầu Bắc Thương đại lục kia. Do đó trách
nhiệm này họ không thể gánh nổi, đành nén lại phức tạp trong lòng để đặt hy vọng vào Mục Trần sẽ tỏa sáng tại Thánh Linh Sơn, tạo nên kỳ tích.
Tất cả đều là thành viên Bắc Thương linh viện, vinh cùng vinh, nhục cùng nhục.
Thái Thương viện trưởng dặn dò Mục Trần:
- Lúc đó chỉ cần dốc hết sức, việc này rất trọng đại nên sẽ luôn có
hình ảnh truyền tức thời về trong viện, để mọi người đều thấy được biểu
hiện của ngươi.
Mục Trần kinh hãi, rồi bất đắc dĩ cười xòa. Quả thật làm thế càng
khiến hắn chịu áp lực, nhất cử nhất động đều bị mọi người nhìn thấy, nếu không dốc toàn lực e rằng thê thảm nhục nhã rồi a.
- Đi thôi!
Thái Thương viện trưởng vung tay, linh lực trong thiên địa như biển
lớn dâng trào, khiến không gian trước mặt bị biến dạng dữ dội, rồi hình
thành một thông đạo lớn. Thái Thương viện trưởng dẫn đầu đoàn người tiến tới thông đạo.
Đằng sau, mọi người cũng lập tức theo sát, cổng không gian há miệng
nuốt hết tất cả, không trung nhanh chóng yên tĩnh trở lại, mọi người vừa ở đó đã biến mất không tung tích.
- Chẳng biết lần này hắn sẽ đạt thành tích ra sao.
Trầm Thương Sinh thở dài nhìn theo:
- Nghe nói có vài kẻ trong đám kia đã chạm đến Chí Tôn Tam Nan...
Lý Huyền Thông gật đầu, lẩm bẩm:
- Chí Tôn Tam Nan a. . . rất phiền toái!
Thực lực như thế gần như đã tiến sát Chí Tôn, mạnh hơn Thông Thiên cảnh nhiều lắm.
- Ta sẽ không chấp nhận cho hắn thất bại, cả năm nay những chuyện
hắn làm ra khiến ta sửng sốt rất nhiều. Tên tiểu tử trước kia phải dốc
sức tiếp ba chiêu của ta, thế mà nay cả ta cũng phải ngước nhìn.
Lý Huyền Thông đột nhiên cười to.
Trầm Thương Sinh mỉm cười, ngẩng lên nhìn không trung phẳng lặng, lẩm bẩm trong lòng.
"Mục Trần, mọi người trong Bắc Thương linh viện chúng ta đều đang nhìn ngươi đó, hãy thể hiện hết sức cho chúng ta xem nào!"
Đến khi ngươi trở về, bá chủ Thiên bảng chính là ngươi.