- Truyền thụ âm quyển Đại Phù Đồ quyết cho ta, Linh Khê tỷ không có bị ảnh hưởng gì chứ?
Đại Phù Đồ quyết đầy đủ khiến Mục Trần rất thèm muốn, nhưng hắn vẫn
tỉnh táo hỏi lại. Hắn lại sợ Linh Khê hy sinh gì đó, thì cho dù hắn có
lấy được thực lực mạnh mẽ cũng không vui.
Linh Khê mỉm cười lắc đầu:
- Yên tâm đi, cái này dì Tịnh dặn ta, ngươi không tin ta cũng phải tin mẫu thân của mình chứ?
Mục Trần lúc này mới gật đầu, trầm ngâm nói:
- Hay là ta cũng truyền thụ dương quyển Đại Phù Đồ quyết cho Linh Khê tỷ?
Chuyện Linh Khê tu luyện âm quyển Đại Phù Đồ, dù cả hắn và mẫu thân
không xem Linh Khê như thị nữ, nhưng âm quyển đứng trước dương quyển
luôn bị áp chế. Mục Trần không muốn Linh Khê phải chịu thiệt.
Linh Khê vẫn lắc đầu, thản nhiên cười nói:
- Không cần, ta biết ngươi nghĩ gì. An tâm đi, ta không suy nghĩ vẩn vơ nữa đâu. Dương quyển Đại Phù Đồ quyết không phải ai cũng có thể tu
luyện, cần phải có huyết mạch. Ta không huyết mạch của tộc ngươi, nếu
miễn cưỡng tu luyện Đại Phù Đồ quyết đầy đủ, chưa chắc là chuyện tốt cho ta.
- Được rồi, vậy nhờ Linh Khê tỷ. Khi nào chúng ta bắt đầu?
Linh Khê nhẹ nhàng nói:
- Không cần gấp, mới khổ tu ba tháng, cứ nghỉ ngơi điều chỉnh một chút đi, ngày mai hãy bắt đầu.
Mục Trần cười nói:
- Thôi vậy, ta về khu tân sinh, ngày mai lại qua tìm Linh Khê tỷ.
Linh Khê chần chữ khẽ nói:
- Lạc Li cũng không ở khu tân sinh, ngươi trở về cũng không ai chăm
sóc, hôm nay cứ nghỉ ngơi ở đây đi, ta bảo Duẫn nhi chuẩn bị phòng cho
ngươi.
Linh Khê tự dưng hơi đỏ mặt, bình thường nàng rất có khoảng cách với nam tử, ngay cả Thái Thương viện trưởng cũng chỉ thường truyền âm chứ
không gặp mặt đối diện, đừng nói đến mời ngồi uống trà. Nhiều năm nay
nam tử có thể vào trong sân này, có lẽ chỉ duy nhất Mục Trần, vậy mà lúc này còn chuẩn bị phòng cho hắn ở lại, thật là chuyện chưa bao giờ có.
Nhưng Mục Trần lại khác người ngoài, hắn khiến lòng nàng trở nên
hiền dịu hòa ái, có lẽ phần lớn nguyên nhân là do dì Tịnh. Thật ra thì
nàng cũng rất thích trò chuyện với hắn, nhàn nhã và ấm áo.
Mục Trần hơi ngạc nhiên, hỏi lại:
- Có tiện hay không?
Nam nhi như hắn thì không sao, nhưng mà Linh Khê lại là mỹ nhân
tuyệt phẩm. Tuy nàng thần bí khó lường, dù vậy nhiều lão sinh trong Bắc
Thương linh viện vẫn biết sự tồn tại của nàng, trước kia không ít kẻ tự
cho là mình đủ ưu tú vĩ đại còn theo đuổi nàng. Dù kết quả chẳng khác gì nhau, kẻ nào cũng đành ôm đầu máu trở về.
Linh Khê nhìn hắn, hất mặt cười nói:
- Tỷ tỷ chăm sóc đệ đệ, có cái gì không tiện?
Linh Khê nói như vậy, Mục Trần cũng không dám nói thêm cái gì nữa, chỉ có thể gãi đầu, vâng dạ.
Linh Khê cười xòa, khiến những bụi hoa xinh đẹp gần đó cũng trở nên thất sắc ganh tị.
.....
Một không gian mông lung, yên tĩnh. Nơi này cả gió cũng không thấy
thổi, vì uy áp linh lực khủng bố khiến nó trở nên nặng nề, khó di
chuyển.
Trong một sơn cốc, linh dịch từ trên núi chầm chậm chảy xuống, khác
hẳn với vẻ phong nhã của một thác nước, mà sền sệt nặng nề vô cùng. Dao
động linh lực khủng bố tản mát từ hồ nước.
Toàn bộ hồ nước đều do linh lực dày đặc trong vùng này hóa thành, chất lỏng nặng cả ngàn cân.
"Rầm."
Tiếng nước vỡ tung mà như đá khối vang lên, chất lỏng văng tung tóe, một bóng hồng xinh đẹp trần trụi hiện ra, mái tóc như ngân hà lấp lánh
chói mắt.
Người con gái vẫn còn giấu nửa người trong chất lỏng, có thể nhìn rõ cặp nhũ hoa tròn trịa xinh đẹp, nhưng mà cảnh này dĩ nhiên chẳng có tên nam tử nào nhìn thấy, những kẻ có "diễm phúc" đó e rằng cũng phải nơm
nớp lo sợ.
Lạc Li ngửa ra thở nhẹ một hơi, da thịt nàng ửng đỏ vì vừa phải tu luyện trong hồ chất lỏng nặng như núi này.
- Lạc Li, lần này ngươi ở trong đó đến ba ngày....
Cạnh hồ, một giọng nữ tử vang lên, Tô Huyên cũng đang ngâm mình trong hồ chất lỏng, hoàn toàn trần trụi.
Tô Huyên mỉm cười nhìn ngắm
cơ thể Lạc Li, khẽ tán thưởng. Hai người tu luyện cùng nhau ở khu vực này, mỗi lần nhìn thấy thân thể tuyệt mỹ
của nàng, Tô Huyên không khỏi tán thưởng.
- Tô học tỷ cũng giữ được lâu không kém.
Lạc Li nhợt nhạt cười, nói.
- Ta mỗi lần chỉ đủ sức một ngày, nghe nói Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông có thể ở hai ngày, so ra vẫn kém ngươi nhiều.
Tô Huyên lắc đầu cảm thán. Hồ chất lỏng này áp lực quá lớn, mục tiêu tu luyện của hai nàng lại là chui xuống đáy hồ, chịu đựng áp lực nước
nặng nề, thật khó mà duy trì lâu được, một khoảng thời gian phải ngoi
lên ra khỏi hồ điều tức.
Nhưng Lạc Li lại quá xuất sắc, Tô Huyên không ngờ người con gái xinh đẹp kia lại bền bỉ như thế. Lúc chính thân mình đến cực hạn, mỗi giây
phút còn ở lại đáy hồ, áp lực cực lớn khiến cho thần trí nàng sợ hãi
muốn điên lên, thế mà Lạc Li lại có thể ở dưới đó đến ba ngày liên tục.
Thành tích mà cả Trầm Thương Sinh cũng sánh không kịp.
Lạc Li cười mà không nói, tay múc lấy chất lỏng trong hồ, xoa bóp
cho da thịt ửng đỏ vì áp lực tu luyện. Trong lòng nàng đang thầm nghĩ về Mục Trần, chẳng biết hắn tu luyện ra sao? Đã ba tháng rồi cực khổ trong Bắc Thương Môn, có lẽ Mục Trần Tu luyện cũng không thoải mái hơn nàng
là bao.
Nghĩ thế, nàng quay sang Tô Huyên:
- Tô học tỷ, ta lại đi xuống dưới tu luyện đây.
- Còn đi nữa?
Tô Huyên cả kinh, bơi lại gần Lạc Li, nhíu mày nói:
- Ngươi đừng có điên quá, đi xuống dưới nữa làm sao cơ thể chịu
được? Năm xưa nhiều học trưởng không chịu nổi, mà cứ cố gắng, kết quả là suýt nữa trở thành phế nhân...
- Tô học tỷ yên tâm, ta biết chừng mực.
Lạc Li nhẹ giọng nói.
- Cần gì phải liều mạng như vậy a?
Tô Huyên lắc đầu bó tay. Không ngờ khi tu luyện, Lạc Li lại chẳng
khác một kẻ điên cuồng. Cái đám nam tử bên kia thật bị nàng đả kích
không nhẹ. Thân là nam nhân, vậy mà khó có thể kiên trì được như Lạc Li, cắn răng liều mạng cũng bắt không kịp, đừng nói đến việc vượt qua.
Tô Huyên đôi khi cũng khó hiểu, Lạc Li liều mạng chẳng có lý do,
nàng ta cũng không phải là người quá quan trọng thực lực, rất dễ thỏa
mãn, nhưng chảng hiểu sao lại chấp nhất điên cuồng tu luyện như thế.
Lạc Li mỉm cười. Sự tình của Lạc Thần tộc, ngoài Mục Trần dĩ nhiên
nàng không kể cho ai nghe. Gánh vác sinh mệnh của bao nhiêu thần dân,
trọng trách của nàng còn nặng hơn cả hồ nước này, tu luyện như thế có
đáng gì?
Còn tên kia, hắn đã nói với nàng, hắn sẽ trở thành cường giả cái thế, đứng trước mặt che sóng chắn gió cho nàng.
Đối với hắn, nàng rất tin cậy, và cũng hiểu rõ con đường cường giả cái thế phủ kín chông gai.
Cho nên, nàng cũng cần cố gắng, thực lực của nàng nếu có thể mạnh
hơn, cũng san sẻ được cho Mục Trần. Nàng không muốn mình là cái bình hoa gánh nặng cho hắn, nàng cũng muốn cố gắng để xứng đáng với hắn.
Ai bảo nàng yêu mến hắn như vậy.