Đội Mục Trần bước tới, những đội ngũ còn chiến lực trong vùng nhất thời
phát giác. Ai nấy đều đề phòng nhìn lại, địch ý tràn ngập. Mọi người
nhìn thấy huy hiệu trên ngực áo Mục Trần, liền nhận ra ngay đội ngũ này
đến từ Bắc Thương linh viện, một trong Ngũ Đại Viện.
Bắc
Thương linh viện nhiều năm nay có suy thoái, xếp hạng thấp nhất trong
Ngũ Đại Viện, thậm chí nhiều linh viện lớn hàng đầu có lực lượng hùng
hậu còn muốn vượt qua. Nhưng nói gì thì Bắc Thương linh viện vẫn còn giữ danh hiệu Ngũ Đại Viện, hổ gầy vẫn còn hung uy, đám người xung quanh
không ai có gan không quan tâm tới đội ngũ mạnh mẽ kia.
Ánh
mắt của họ không để ý nhiều đến Mục Trần, thực lực Thông Thiên cảnh hậu
kỳ có mạnh cũng chưa đủ để e ngại. Sự kinh sợ chủ yếu đến từ cô gái đi
sau lưng hắn, người con gái tuyệt sắc duy nhất trong đội hẳn mới là
người đáng gờm nhất, có lẽ đã vượt qua thân thể nan.
- Ha ha, xem ra kiếm cũng đủ rồi nhỉ?
Mục Trần mỉm cười trước đội ngũ đã thỏa mãn chinh chiến.
- Các ngươi muốn gì?
Hai đội ngũ cùng một linh viện kia lập tức tiến sát lại với nhau, hai
gã đội trưởng thực lực mạnh hơn Thông Thiên cảnh hậu kỳ không ít, một gã cười khẩy:
- Sao chứ? Định diễn tuồng bọ ngựa bắt ve hoàng tước tranh mồi sau à?
Mục Trần nghe vậy, nhướng mày mỉm cười, thành thật gật đầu.
Hai gã đội trưởng thấy Mục Trần vậy mà chẳng hề che giấu, hơi sửng sốt, rồi sắc mặt lạnh đi, gằn giọng:
- Đừng tưởng rằng bọn ta sợ Bắc Thương linh viện các ngươi, bọn ta
chẳng phải giá áo túi cơm, muốn nuốt bọn ta cũng không dễ vậy. Huống gì
nơi đây còn những linh viện bằng hữu của bọn ta, lỡ như các ngươi và bọn ta lưỡng bại câu thương, lúc đó chỉ lợi cho kẻ khác.
- Khuyên các ngươi nên sáng mắt ra, đừng há mồm quá to mà mắc nghẹn chết sớm!
Đội viên hai đội cũng sẵn sàng vận linh lực, hai đội trưởng của họ tuy
độ kiếp thân thể nan thất bại, nhưng thực lực mạnh mẽ cũng chưa chắc sẽ
thua cô gái kia. Còn lại tám đội viên liên thủ lại, đối phó bốn cường
giả Thông Thiên cảnh hậu kỳ cũng không phải là vấn đề lớn.
Hai bên so đấu dây dưa, chỉ cần đội ngũ khác rình rình nhúng tay vào,
thì đám người Bắc Thương linh viện này khó tránh khỏi hốt hoảng.
Bốn đội mạnh khác cũng đang chú ý qua bên này, nhếch môi cười. Kẻ thì
khoanh tay trước ngực ra vẻ trêu tức Mục Trần. Bọn người kia từ đầu vẫn
khoanh tay đứng nhìn họ nuốt hết những đội yếu, khiến cho họ cũng ngán
ngại phần nào, nhưng khi đã nhìn ra thực lực của đội ngũ đó thì cũng
thoải mái hơn.
Một vị vượt qua thân thể nan, bốn vị Thông
Thiên cảnh hậu kỳ. Đội hình quả là mạnh nhất khu vực này, chỉ đáng tiếc
muốn nuốt hết tất cả những đội mạnh ở đây e rằng nuốt không vô.
Vả lại cái tên đội trưởng Bắc Thương linh viện cũng ngu ngốc, ngữ khí
chẳng hề che giấu mục tiêu tham lam, khiến cho ai nấy đều khó chịu, kẻ
nào cũng đang mong chờ lúc Bắc Thương linh viện và bên kia lưỡng bại câu thương, lúc đó xông vào đè đầu cưỡi cổ, chẳng biết cảm giác ngồi trên
đầu Ngũ Đại Viện sẽ sung sướng ra sao nhỉ?
Từ Hoang, Triệu
Thanh Sam, Mộ Phong Dương nghe thấy hai tên kia uy hiếp lại manh tính
cảnh cáo, nhìn thấy những ánh mắt châm chọc xung quanh, nhất thời nổi
nóng định tiến lên, nhưng bị Mục Trần giơ tay cản lại.
- Thì ra còn đang lo giúp cho ta cái bụng còn nhỏ quá...
Mục Trần cười khẽ lắc đầu, ánh mắt càng thêm băng lãnh:
- Nhưng đừng lo, ăn mấy con tép các ngươi mà cũng nghẹn chết, thì đề cao các ngươi quá rồi.
- Ngươi nói cái gì?
- Tiểu tử chán sống!
Hai đội kia lập tức nổi đóa, gầm lên giận dữ.
Mục Trần nhếch miệng cười, đột nhiên một tiếng sấm vang lên, thân ảnh của hắn biến mất tại chỗ.
"Uỳnh!"
Chỉ nháy mắt sau đó, một cỗ kình phong thượng thừa bùng nổ ngay chính
giữa đội hình bên kia, bốn gã đội viên Thông Thiên cảnh trung kỳ văng
ra, mồm miệng phun máu.
Mọi người trong khu vực lập tức biến
sắc, Mục Trần chẳng biết từ lúc nào đứng giữa đội hình đối thủ, nhoẻn
miệng cười nguy hiểm. Tên kia tốc độ quá nhanh, căn bản không phải của
cường giả Thông Thiên cảnh hậu kỳ.
Gần như chỉ một kích, chẳng thèm xem hai gã đội trưởng vào đâu, trọng thương bốn đội viên.
- To gan!
Hai gã đội trưởng lúc này mới giật mình, nổi giận hét to, quyền kình
hung mãnh ập tới, kim quang sáng lóa, làn da như đúc bằng vàng ròng.
Hai người này thực lực không tầm thường, phối hợp ra tay, thanh thế
mạnh mẽ có lẽ cường giả vượt qua thân thể nan cũng có thể đánh ngang
tay.
Nhưng đáng tiếc, đối thủ của họ là một tên quái thai khi chỉ mới thực lực Thông Thiên cảnh sơ kỳ đã giết chết một cường giả độ
kiếp linh lực nan thất bại.
Mục Trần chỉ mỉm cười chào đón hai quyền hung hãn, hắn không né không tránh, hai quyền tung ra đón đỡ.
"Ầm!"
Hắc lôi điện lóe lên, song quyền Mục Trần tối đen như mực.
"Đùng!"
Bốn nắm tay chạm vào nhau.
Kình lực dữ dội chấn bay bốn kẻ xui xẻo còn đang đứng gần đó. Bọn họ
văng ra lồm cồm bò dậy, sắc mặt kinh hãi xám ngoét, hai vị đội trưởng
của họ tái mặt hộc máu.
"Hự!"
Hai vòi máu phun
ra xối xả, cả hai bị đánh văng ngược ra, lăn lông lốc trên mặt đất cả trăm trượng.
Còn đối thủ của họ vẫn vững vàng đứng đó như bàn thạch, chẳng hề suy suyển.
Ai nấy trong vùng sợ hãi im lặng, đang khoái trá đứng xem long tranh hổ đấu, nào có ngờ một tiểu tử Thông Thiên cảnh hậu kỳ lại có thể một
quyền chấn bay trọng thương hai vị đội trưởng thực lực chẳng kém gì đội
trưởng của họ.
Không thể nào! Sức mạnh đó cho dù cường giả
thân thể nan cũng không có, tại sao tiểu tử Thông Thiên cảnh hậu kỳ kia
lại làm được?
Nhiều kẻ biến sắc, mặt nghệt ra kinh hãi.
Mục Trần chậm rãi thu quyền, hai tay thu vào trong áo cũng khẽ run lên
một chút. Hắn hờ hững nhìn hai kẻ thê thảm nằm phía xa xa, cất giọng
khinh khỉnh:
- Lưỡng bại câu thương? Các ngươi có tư cách đó sao?
Hai gã đội trưởng kia không còn hơi sức nào để trả lời nữa, chua xót
nhìn lại. Tiểu tử kia giả trư ăn thịt hổ, thực lực hắn như thế mà là
Thông Thiên cảnh hậu kỳ sao?
- Nộp Viện Bài cho mau.
Mục Trần thản nhiên xòe tay ra.
Hai gã đội trưởng tức tối nghiến răng, hai khối Viện Bài xuất hiện trong tay.
Mục Trần vung tay lên hút lại chỗ hắn, liếc nhìn qua. Hai khối Viện Bài tổng cộng có đến cả trăm, hắn không chút do dự lấy Viện Bài của mình
ra, lật tay một cái, số 10 chuyển thành 65.
Mục Trần vứt trả
lại hai khối Viện Bài. Theo quy tắc, ngày đầu tiên một Viện Bài chỉ bị
trừ một lần, tránh cho mấy tên xui xẻo bị đào thải ngay khi vừa đặt chân tới, xem như là một kiểu bảo vệ thí sinh.
- Của các ngươi đâu?
Mục Trần lạnh lùng nhìn mấy đội ngũ mạnh mẽ khác, cười nhạt:
- Hay là cũng đang lo chúng ta mắc nghẹn?
Những đội đang khoanh tay đứng nhìn bên ngoài, vốn chực chờ cơ hội xơi
tái đội của Bắc Thương linh viện, lúc này lại méo mặt than xui xẻo. Khốn nạn cái gì mà lưỡng bại câu thương, chỉ một tên kia đã cấp tốc giải
quyết cả hai đội, mà phải đội ngũ nào tầm thường, bọn kia cũng có thực
lực ngang ngửa họ, hiển nhiên mấy tên Bắc Thương linh viện hoàn toàn ở
một tầng lớp khác. Lúc này mà phản kháng, chỉ có ăn thêm vài đấm mà
thôi.
Cả đám người cắn răng không cam lòng ném Viện Bài qua cho Mục Trần.
Những đội ngũ yếu hơn nhìn thấy cảnh đó cũng khoái trá, lúc trước bị
những kẻ mạnh kia đánh đập tơi bời cướp lấy điểm, nay chúng lại bị kẻ
khác mạnh hơn cướp lại, chung quy cũng hả hê một chút.
Mục Trần cướp sạch phân nửa số điểm trên mỗi Viện Bài kia, con số trên Viện Bài của hắn liền tăng lên 440.
- Khà khà, sướng thật.
Từ Hoang thích thú nhìn con số trên Viện Bài của đội, nhe răng cười.
Mục Trần ngắm nhìn con số, cũng mỉm cười. Đội nhiên Viện Bài bộc phát hào quang, Mộ Phong Dương kinh ngạc hô lên:
- Xuất hiện top 16! Ta ngất, bọn kia điên cuồng vậy sao?
Mục Trần nhìn lại, hào quang ngưng tụ thành mười sáu cái tên. Hắn lướt qua, hai mắt tròn to.
Hạng nhất Vạn Hoàng linh viện, đội trưởng Ôn Thanh Tuyền, điểm 2530.
Hạng nhì Thánh linh viện, đội trưởng Cơ Huyền, điểm 2000.
Hạng ba Võ linh viện, đội trưởng Võ Linh, điểm 1800.
Hạng sáu Thánh linh viện, đội trưởng Tào Cương, điểm 1400.
Hạng chín Hoang linh viện, đội trưởng Kỷ Kình Thiên, điểm 1000.
.....
Hạng mười sáu Vạn Kiếm linh viện, đội trưởng Nghiêm Tu, điểm 820.
Mục Trần nhìn những con số quay cuồng trên Viện Bài, hai mắt nhíu lại.
Bọn người kia nhanh tay thật, hắn ở đây giải quyết cũng khá gọn gàng,
thế nhưng cách top 16 còn cả đoạn quá xa.
Ánh mắt nhìn cái tên trên hạng nhì, sát khí lượn lờ.