Trong khu vực, những đội ngũ đang nhăm nhe rình rập chi đội Hoang linh
viện lúc này chỉ có thể giương mắt nhìn đám người Mục Trần dẫn theo con
mồi của họ đi càng lúc càng xa. Chẳng ai dám nổi lên tâm niệm tranh
đoạt. Chớ có đùa, cả chi đội Thanh Thiên linh viện còn bị xử lý nhẹ
nhàng như thế, đội ngũ của họ có tư cách nào mà khiêu chiến?
Cuối cùng tất cả đành ngao ngán thở dài, rồi bỏ đi.
Mục Trần dẫn chi đội Hoang linh viện đi xa khỏi ánh mắt rình rập của
những đội ngũ kia. Sau khi nhận thấy vẫn chưa có ai truy tung, hắn cũng
thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ lúc đánh bại Khâu Bắc Hải đã khiến những đội
ngũ khác kinh sợ nên lúc này cũng thoải mái hơn nhiều.
Mục
Trần và Lạc Li nháy mắt với nhau, rồi hạ xuống một ngọn núi hoang vắng.
Lâm Châu thấy vậy cũng đành thở dài dẫn đội viên hạ xuống theo.
- Các ngươi nghỉ ngơi trước đi!
An vị trên ngọn núi, Mục Trần quay lại cười nhạt với Lâm Châu.
Lâm Châu ngẩn ra, không nghĩ rằng Mục Trần sẽ để cho họ có cơ hội điều
tức hồi phục trạng thái, vì như vậy ít nhiều cũng sẽ khiến họ có cơ hội
phản kháng.
- Ta nghĩ Lâm huynh cũng không phải kẻ vô ơn bạc nghĩa.
Mục Trần mỉm cười, tay vỗ vào khối đá núi bên cạnh, đột nhiên cả khối
đá ẩn trong núi vỡ tan hóa thành bột phấn. Hắn phủi tay mỉm cười.
Lâm Châu gượng cười, biết rõ ngữ khí uy hiếp trong lời nói của Mục Trần.
Trong lòng thầm oán than, nhưng cũng nhanh chóng ngồi xuống điều tức, khôi phục linh lực tiêu hao.
Lạc Li đến gần Mục Trần, ánh mắt nghi hoặc hỏi nhỏ:
- Ngươi muốn làm gì vậy?
Nếu chỉ muốn cướp điểm, Mục Trần cũng không cần phải phiền toái như vậy.
Ba người kia cũng khó hiểu nhìn qua hắn.
- Đối với chúng ta bây giờ, điểm không phải quan trọng nhất.
Mục Trần mỉm cười:
- Còn nhớ viện trưởng dặn dò gì không? Nơi chúng ta đang đứng là một
mảnh của di tích đại lục, rất nhiều bảo tàng và truyền thừa ẩn tàng từ
viễn cổ, nếu ai may mắn nhận được, thì thực lực sẽ đại tăng.
- Các ngươi đừng nôn nóng lọt vào top 16 làm gì, chỉ trừ vài kẻ có đội
ngũ chân chính siêu đẳng, còn lại căn bản không có tư cách đặt chân vào
đó.
- Ta thấy hiện tại một số đội ngũ lợi hại còn chưa xuất
hiện, vì họ cũng chưa quan trọng điểm số. Có lẽ họ đang tản ra trên đại
lục để tìm di tích, tăng cường sức mạnh cho đội ngũ. Còn những kẻ chăm
chăm đi kiếm điểm kia, cuối cùng chỉ là miếng mồi ngon chờ bọn họ xơi
tái mà thôi.
- Sức mạnh sẽ quyết định thứ hạng.
Từ Hoang trầm ngâm, rồi cũng gật gù. Mục Trần nói đúng, nếu không đủ thực
lực, cho dù giành được điểm số xếp hạng nhất, thế thì sao? Khi đó chẳng
qua trở thành con dê béo nhất mà thôi, những đội ngũ ẩn tàng thực lực sẽ dễ dàng há miệng nuốt trọn lấy số điểm của.
- Nói thật, lực lượng trong đội chúng ta so với những đội ngũ hàng đầu, chênh lệch không ít!
Mục Trần nghiêm mặt nhìn ba người kia.
Cả ba gãi đầu, không thể phủ nhận vì nó đúng là sự thật. Trong đội này
có thể so sánh với cao thủ hàng đầu cũng chỉ có Mục Trần và Lạc Li, còn
ba người bọn họ nói khó nghe một chút thì chỉ là vật cản đường.
- Do đó ta muốn tăng cường sức mạnh trong đội lên trước, ít nhất phải giúp các ngươi vượt qua thân thể nan.
Mục Trần trịnh trọng nói.
Từ Hoang, Triệu Thanh Sam, Mộ Phong Dương thở dài ngao ngán. Thân thể
nan a, ngẫm lại cũng đáng sợ, độ kiếp này nếu không có hỗ trợ thì thật
không đủ can đảm.
- Vậy ngươi... muốn tìm di tích, tăng sức mạnh đội ngũ?
Lạc Li liếc nhìn đám người đang nhắm mắt tu luyện kia:
- Ngươi muốn lấy thông tin di tích mà họ biết?
Mục Trần gật đầu, hắn nhìn sang Lâm Châu, cười nói:
- Bọn người kia chẳng biết là may mắn hay xui xẻo, mới đến đây một ngày có được thông tin liên quan đến di tích thượng cổ, mà lại để lộ phong
thanh. Mấu chốt là họ lại có số điểm trong top 16, hành tung bại lộ,
khiến cho bao nhiêu đội ngũ khác rình rập.
Lạc Li khẽ cười
khúc khích, tiếng cười thanh thúy trong suốt như chuông bạc. Ba người
kia cũng nhìn họ với ánh mắt thương hại, quả thật là tội nghiệp.
- Bất quá bọn họ sẽ nói cho chúng ta biết sao chứ? Thông tin quan trọng như thế càng ít người biết càng tốt.
Từ Hoang nói.
- Cứ xem thành ý của chúng ta, giải cứu bọn họ khỏi vây công, ta nghĩ Lâm đội trưởng cũng không phải hạng vong ân phụ nghĩa.
Mục Trần mỉm cười:
- Đối xử với bằng hữu ta vẫn thân mật rất tốt, nhưng còn mấy kẻ qua
sông chặt cầu ta không bao giờ buông tha. Theo quy tắc, mỗi ngày chúng
ta chỉ có thể cướp điểm một đội cụ thể một lần duy nhất, nhưng chúng ta
có thể "canh xác" bọn họ, cùng lắm thì tốn thêm vài ngày, ta tin chắc
ngay khi điểm bị cướp sạch, họ sẽ bị tống khỏi đại tái.
Từ
Hoang nhếch miệng sững sờ. Không ngờ cái tên vẻ ngoài hiền hòa như hắn
mà thủ đoạn thật là nham hiểm khó lường, bất giác lạnh gáy.
Lạc Li khẽ liếc mấy người đang khôi phục đằng kia, dường như muốn cười, nhưng rốt cuộc nhịn được, cũng không nói gì.
Mục Trần biếng nhác nói:
- Bây giờ cứ nghỉ ngơi đi,
chờ bọn họ khôi phục lại rồi thì thân mật trà đàm một chút.
Cả ba người cũng ậm ừ ngồi xuống, nghỉ ngơi chờ đợi.
Lạc Li nhẹ bước tới cạnh hắn, nói nhỏ:
- Tên xấu xa nhà ngươi, định hù mấy người kia vỡ mật hay sao?
Mục Trần cười khì, thoáng nhìn lại gã Lâm Châu đang ngồi mà hơi run
run. Hắn nhẹ nhàng cất bước tới gần Lạc Li, bất đắc dĩ thở dài:
- Không có cách nào khác, thân là đội trưởng cũng phải nghĩ cho cả đội. Vả lại những cuộc chiến về sau không thể chỉ dựa vào hai chúng ta, phải có biện pháp tăng cường thực lực của anh em. Dĩ nhiên di tích viễn cổ
cũng có nhiều lợi ích cho chúng ta, chúng ta cũng không được thua kém
mấy chi đội siêu đẳng kia nhiều quá. Có lẽ họ cũng đang đi tìm kiếm di
tích khắp nơi.
Hắn phun thêm một câu:
- Đội trưởng thật không dễ làm mà....
Lạc Li liếc hắn, hếch miệng hỏi:
- Đội trưởng dễ làm hay khó làm thì có liên quan gì đến cái tay ngươi?
Nhìn lại, ma trảo của Mục Trần đã ôm eo Lạc Li từ lúc nào. Da thịt mềm
mại mát mẻ khiến hắn ôm riết không buông, yêu thích không rời.
Lạc Li đỏ mặt nhìn cái tên da mặt dày hơn tấm thớt, trừng mắt dọa hắn,
nhưng rồi cũng tựa vào vai hắn, cọ cọ chiếc mũi xinh vào cổ hắn, mùi
hương thơm ngát lan tỏa.
Đám bên kia nhìn thấy hai người kia
thân thiết sỗ sàng chẳng xem sự hiện diện của người khác vào đâu, bất
giác ganh tị nhìn đi chỗ khác.
- Lạc Li, chúng ta đến Bắc Thương linh viện cũng hai năm rồi?
Mục Trần khẽ tâm sự.
Lạc Li gật nhẹ, đôi mắt dường như hơi u buồn.
- Có lẽ... thời gian của ta không còn nhiều lắm.
Nàng chậm rãi nỉ non.
Mục Trần ngửa đầu, thở dài, trong lòng buồn bã. Hắn biết thời gian bên
cạnh Lạc Li đã sắp hết, nàng rời khỏi Lạc Thần tộc hai năm, có lẽ đã là
sự nhượng bộ lớn của gia gia nàng. Một khi thời điểm đến, nàng nhất định phải quay về Lạc Thần tộc, nhận lấy trách nhiệm của nàng, trở thành nữ
hoàng kế nhiệm Lạc Thần tộc.
Thật không biết trọng trạch như
thế đôi vai nhỏ bé của nàng làm sao có thể nhận nỗi. Nghĩ đến mà đau
lòng, nhưng Mục Trần hiện tại quá yếu ớt, căn bản không thể giúp được
nàng bao nhiêu chuyện.
- Lạc Li, sau này bất kể có chuyện gì
xảy ra, nàng cũng phải chờ ta, chờ ta đến Lạc Thần tộc. Lúc đó kẻ nào
dám khi dễ nàng, ta sẽ một cước đá chết hắn!
Lạc Li mỉm cười, nhưng hốc mắt đỏ ửng, trong lòng thầm nghĩ.
"Ta ở Lạc Thần tộc, ít nhất còn có nơi nương tựa, còn ngươi một mình đi trên con đường cường giả ở Đại Thiên thế giới, thì phải cố gắng và trả
giá ra sao?"
Nhưng nàng cũng không bày tỏ những tâm sự thầm
kín trong lòng, chỉ dịu dàng nhìn hắn, khẽ gật đầu, như một cô vợ nhỏ
hiền lành nhu mì.
Mục Trần cười cười, rồi bất chợt cúi xuống hôn lên đôi môi hồng mềm mại của nàng.
Lạc Li đỏ mặt, nhưng nàng nghĩ không còn bao nhiêu cơ hội ở lâu bên
cạnh Mục Trần, cũng gạt qua xấu hổ trước mặt người khác, đôi mắt khép hờ mặc tình cho hắn lộng.
"Khục khục..."
Chẳng
biết Mục Trần hưởng thụ bao lâu, nhưng một tiếng ho khan phá vỡ không
khí lãng mạn của hai người. Lạc Li giật mình xấu hổ đẩy Mục Trần ra,
nhanh chóng cất bước bay khuất đi mất.
Mục Trần tiếc nuối,
hung dữ quay đầu lại. Lâm Châu xấu hổ nhìn hắn, đôi mắt hắn sắc bén như
muốn băm vằm Lâm Châu ra vạn mảnh.
Lâm Châu nổi cả da gà, trước đó đã nghe được lời nói ác ôn của tên ác ma kia, vội rụt cổ giơ tay lên.
- Mục đội trưởng, chúng ta bằng lòng chia sẻ tin tức.