Mục Trần nhẹ nhàng bay ra khỏi thạch đài, sau đó hạ xuống cạnh Lạc Li, Ôn Thanh Tuyền, đưa mặt cười đắc thắng:
- May mắn không làm nhục mệnh, hẳn là chưa đến mức xấu hổ chứ?
Lạc Li mỉm cười khẽ gật.
- Bình thường thôi, có gì mà đắc ý. Nếu để ta lên, chiến tượng kia đâu thể áp đảo ta thành như thế.
Ôn Thanh Tuyền trề môi khinh thường, kiêu ngạo như nàng đâu dễ dàng
tán tụng trước mặt hắn như vậy, cho dù quả thật hắn cũng khá lợi hại
trong trận đánh vừa rồi.
Mục Trần chỉ cười xòa. So sánh tu vi linh lực, hắn và Ôn Thanh Tuyền chênh lệch không nhỏ. Nếu hắn cũng có
thực lực linh lực nan, không chừng đối phó với chiến tượng kia cũng
thoải mái hơn nhiều.
- Tiếp theo, mọi người cùng lên thử chứ?
Mục Trần hếch mặt khích tướng mọi người. Dựa theo quy tắc linh bảo
sơn, hắn đã khiêu chiến thành công, lấy được Cửu Dương Linh Chi, không
thể tiếp tục khiêu chiến được nữa. Nhưng những người khác thì vẫn còn y
nguyên cơ hội, mà linh bảo sơn vẫn còn rất nhiều của quý như nấm mọc sau mưa, nếu có thể đoạt được thì sẽ ích lợi lớn cho thực lực bản thân.
Ôn Thanh Tuyền và Lạc Li thì chẳng có gì do dự, dĩ nhiên bảo tàng
trước mặt, các nàng không cam tâm tay không bỏ về. Tốt nhất linh bảo sơn là Cửu Dương Linh Chi đã bị Mục Trần cướp đi, nhưng bảo vật khác vẫn có những giá trị cực kỳ xa xỉ.
- Chúng ta có thể được không?
Từ Hoang, Triệu Thanh Sam, Mộ Phong Dương thì hơi do dự.
- Cứ theo trình độ bản thân mà chọn, đừng leo lên các tầng cao quá, hẳn là có thể dễ dàng chiến thắng.
Mục Trần cười nói.
- Vậy được!
Cả ba cũng nao nao lo lắng, nhưng cũng là kẻ xông pha. Mấy cô gái kia
còn không từ bỏ, nam tử như họ cụp đuôi bỏ trốn thì mất mặt quá.
Lúc này không khí phía ngoài linh bảo sơn cũng trở nên náo nhiệt hơn,
những kẻ lỗ mãng khi trước đã để lại bài học quý cho người khác, ai nấy
chưa xông vào bắt đầu rục rịch chọn mục tiêu mà họ cho là phù hợp với
khả năng, chuẩn bị xông lên khiêu chiến.
- Lên đi!
Mục Trần nhìn thấy những chi đội khác cũng đang hăm hở, liền lên tiếng thúc giục.
Lạc Li và Ôn Thanh Tuyền dẫn đầu đi trước, xông lên tầng 8 linh bảo
sơn, bởi vì tầng 9 đã hoàn toàn trống trơn, lựa chọn này đã trở thành
tốt nhất.
Tần Nhi, Nhạc Nhi, An Nhã, Tú Linhnh đều chọn lấy
tầng 6. Chiến tượng nơi đó thực lực đều sánh ngang linh lực nang, nhưng
họ cũng có kỹ năng mạnh mẽ, nên chẳng có gì phải sợ.
Nhóm Từ Hoang thì có vẻ yếu thế hơn các nàng, chỉ chọn tầng 5, chiến tượng thực lực thân thể nan, cũng vừa sức.
Bọn họ ra tay khiến cho không khí căng thẳng bị xóa tan, những chi đội khác cũng không còn kiềm chế nữa, lập tức xông vào đoạt bảo.
Trong đám người đó, Vương Chung và Võ Doanh Doanh đều hướng lên tầng 8, dĩ nhiên thực lực của họ đủ sức để họ tự tin như thế.
Không khí ở linh bảo sơn lại trở nên sôi nổi ồn ào.
Những vòng chiến kịch liệt nổ ra trên các thạch đài, không ít kẻ có
thực lực tốt đều giành chiến thắng, một ít kẻ xui xẻo gặp bất trắc, bị
chiến tượng tận dụng sơ hở đánh lui, cuối cùng bị giam lại. Phần lớn mọi người đều giành được mục tiêu của mình.
Đám người thần tình
vui sướng lao người ra khỏi linh bảo sơn, không khí có vẻ vui vẻ náo
nhiệt. Nhưng cũng có vài chi đội sắc mặt không tốt lắm, vì vài đội viên
của họ đã bị nhốt lại trong linh bảo sơn, cho dù họ cũng đoạt được bảo
vật nhưng chiến lực tổng thể đội ngũ đã bị giảm thiểu đáng kể. Có thể
nói hành trình đại tái linh viện của họ xem như đã phải dừng lại.
Lạc Li và Ôn Thanh Tuyền chẳng có bất ngờ gì xảy ra, thực lực chiến
tượng mà các nàng phải đối mặt cũng rất mạnh, nhưng vẫn chưa chân chính
đạt tới đệ nhất trọng Thần Phách nan, nên thắng lợi rất dễ dàng.
- Các ngươi lấy được cái gì?
Mục Trần tò mò hỏi.
Lạc Li cười tủm tỉm, hào quang lóe lên trong tay, đài sen ngọc thạch
hiện ra, bên trong là một dây leo đỏ rực như lửa, nhìn như xích long,
trên thân cây còn có những vảy nhỏ, bên trong có dung dịch lưu động như
dung nham, toát ra khí tức nóng cháy.
- Đây là Xích Long
Đằng, sinh sống trong nham thạch nóng chảy, dung dịch nham tương của nó
có hiệu quả rèn luyện thần phách, nó có thể giúp ta tăng cường khả năng
thành công vượt qua thần phách nan.
Lạc Li nói.
-
Của ta là Băng Sơn Tuyết Linh Quả, cũng có công hiệu như Xích Long Đằng
nhưng thuộc tính tương phản, cũng rất tốt cho việc độ Thần Phách nan.
Ôn Thanh Tuyền cầm một quả trắng như ngọc, bề ngoài phủ đầy băng tuyết như được chôn vùi trong nơi cực lạnh.
- Tuyệt vời!
Mục Trần hứng chí, bảo vật tăng cường Thần Phách, đối với trình độ các nàng hiện tại quả như cá gặp nước.
Đám lâu la còn lại cũng thuận lợi vượt ải, không ai vướng phải khó
khăn quá lớn khi khiêu chiến. Lúc này đang trở về, sắc mặt cũng hoan hỉ
vui mừng. Vậy là chuyến
tham bảo ở linh bảo sơn này đoàn người của hắn
đã có thu hoạch phong phú.
Khiêu chiến linh bảo sơn cũng dần kết thúc, đám người bên kia cũng bay ra, thuận lợi mang theo chiến lợi phẩm.
- Đi!
Vương Chung vừa ra khỏi, âm trầm liếc nhìn Mục Trần, ánh mắt đề phòng. Hắn vội dẫn ba chi đội Thánh linh viện nhanh chóng rút khỏi đây. Đội
ngũ của hắn cũng vừa trải qua thảm chiếm, tiêu hao cũng không ít, dĩ
nhiên sẽ đề phòng kẻ khác thừa cơ cướp đoạt. Dù sao thì mỗi người cũng
chỉ được một lần khiêu chiến tầm bảo, ai nấy muốn có nhiều hơn thì phải
chú ý đến những kẻ khác mà thôi, và uy hiếp lớn nhất vẫn đến từ đám
người Mục Trần bên này.
Mục Trần nhìn bọn họ đi xa, nhếch môi cười nhạt. Hắn cũng chưa đến mức đê tiên như Vương Chung lo lắng. Vả
lại nơi này còn biết bao nhiêu người, trước đó hắn đoạt được Cửu Dương
Linh Chi ở tầng 9, cũng không ít kẻ đang dòm ngó bảo vật của hắn, mặc dù còn đang ngại đoàn người bên này mạnh mẽ, nhưng ai dám chắc bọn kia
không thừa cơ đánh lén lúc người sơ hở, phiền phức cũng không ít.
Do vậy hiện tại hắn cũng không có tâm tư nào tham lam đến những bảo vật khác.
Sau đó chi đội của Võ Doanh Doanh cũng thuận lợi trở ra, thoáng liếc
nhìn lại Mục Trần, vẫn tỏ vẻ hậm hực rồi dẫn đội viên nhanh chóng rời
đi.
Mục Trần tỏ ra cũng bất đắc dĩ, đối với Võ Doanh Doanh không có bao nhiêu ác cảm, chỉ có nàng ta còn khúc mắc đối với hắn.
- Sao thế? Lưu luyến ư? Ngươi có biết huynh trưởng của Võ Doanh Doanh là ai không?
Ôn Thanh Tuyền sửa giọng chọc ghẹo.
- Huynh trưởng?
Mục Trần ngẩn người, kinh ngạc phun ra hai chữ:
- Võ Linh?
Kẻ kia với hắn chẳng phải xa lạ, đã từng giao đấu trong Linh Lộ, cũng
là một nhân vật không nên dây vào và cực khó giải quyết như Cơ Huyền,
ngay chính hắn cũng không muốn trêu chọc. Nhưng khác với Cơ Huyền, giao
tranh giữa hai người chỉ xem như đánh nhau giữa đường, không có ân oán
gì.
Không ngờ Võ Linh lại là huynh trưởng của Võ Doanh Doanh, thế thì thật là đau đầu. Chẳng biết tên kia nếu biết được muội muội bị
hắn đối xử như thế thì sẽ trở nên như thế nào nữa.
- Ngươi đúng là may mắn mà, những cao thủ khó nhằn nhất Linh Lộ đều trở thành đối thủ của ngươi.
Ôn Thanh Tuyền hả hê cười nói.
- Đúng thế, và cái vị Linh Quan Giả nhà ngươi chính là đối thủ lớn nhất.
Mục Trần không phản bác, giọng điệu lại có vẻ tấm tắc.
Ý tứ trong lời của hắn không chỉ là biểu hiện khác thường của Ôn Thanh Tuyền đối với Lạc Li. Hiện tại tuy là hợp tác, nhưng đến khi vào quyết
chiến, có lẽ Ôn Thanh Tuyền sẽ trở thành đối thủ đáng gờm nhất. Cô gái
kiêu hãnh này hắn cực kỳ kiêng dè, chẳng kém Cơ Huyền, Võ Linh một chút
nào.
- Đúng là tiếc thật, ta mà có cơ hội, nhất định không khách khí.
Ôn Thanh Tuyền nhếch xéo đôi môi, trả lời đầy thâm ý.
- Vậy chúng ta làm gì tiếp đây?
Lạc Li ngắt ngang sự đối chọi của hai người.
Mục Trần sờ sờ vào giữa trán, mộc ấn mà lão nhân kia để lại còn cho
hắn biết không ít thông tin về Mộc Thần Điện, bố trí các cấu trúc tổng
thể của thế lực này đều đã nằm trong trí của hắn.
Ngẩng lên nhìn về hướng tây nam, hắn chỉ thấy một màu xanh tươi mơn mởn ngập chân trời.
Hướng đó có một khu vực đặc biệt của Mộc Thần Điện, một trọng địa của
thế lực này. Chí Tôn linh dịch của cả Mộc Thần Điện đều được cất giấu ở
nơi đó.
Bảo tàng Chí Tôn linh dịch của một thế lực viễn cổ thừa sức khiến bất kể cường giả Chí Tôn nào nghe nói cũng phải động tâm.
Huống gì là hắn.