Đại Chúa Tể

Người kế thừa


trước sau

Ngoại vi Tàng linh viện, hào quang chậm rãi hội tụ thành hình, mọi người nhanh chóng nhận thấy dao động linh lực kinh người như sóng thần vạn trượng áp tới.

Mục Trần, Lạc Li, Ôn Thanh Tuyền tất cả đều biến sắc, biến cố vượt ngoài dự kiến, không ai ngờ được Chúng Viện Minh lại còn có thứ này.

- Thực lực Viện Linh e rằng cao thủ nhất trọng Thần Phách nan cũng không phải đối thủ.

Lạc Li nghiêm túc nói, tay siết chặt Lạc Thần Kiếm.

Mục Trần cũng gật gù, càu mày. Cục diện đột nhiên trở nên cực kỳ khó giải quyết, dao động phát ra từ cơ thể Viện Linh kia thật khó chịu.

- Ha ha, sao vậy Mục Trần? Các ngươi có lợi hại cũng không phải còn kém một chút sao?

Mặc Ngư đứng trong phạm vi Tàng linh viện đắc ý cười to. Có thứ này, thực lực ba người kia có hồi phục cường thịnh cũng không thể xoay chuyển nổi.

- Ngươi nói Viện Linh này không phân biệt bất cứ sinh linh nào bên ngoài phạm vi Tàng linh viện... vậy chẳng lẽ các ngươi đoạt được bảo bối rồi, thì cứ ở mãi bên trong đó hay sao?

Mục Trần đột nhiên cất tiếng.

Mặc Ngư trợn mắt, không ngờ Mục Trần lại có thể nhanh chóng phát hiện ra nan đề của hắn. Thực đúng như vậy, Viện Linh được bọn họ triệu hồi ra, nhưng cũng không thể điều khiển được, hiện tại còn ở trong phạm vi bảo vệ của Tàng linh viện mới không bị Viện Linh chú ý, nhưng một khi bước ra khỏi đây, họ cũng sẽ trở thành mục tiêu truy kích của Viện Linh.

- Cái đó không cần ngươi quan tâm!

Mặc Ngư cười khẩy, chuyện kia đúng là phiền toái, nhưng trước mắt phải giải quyết được kẻ địch rồi tính.

Giữa không trung, đôi mắt Viện Linh vừa hình thành đột nhiên có hào quang sáng lên, rồi đưa mắt quét ra xung quanh, nhanh chóng tập trung thần thái vào ba người đang đứng dưới đất rừng, một giọng nói vang rền từ hư không phát ra:

- Kẻ tự tiện xông vào trọng địa, giết không tha!

- Cẩn thận!

Mục Trần biến sắc, lạnh lùng quát lên.

Quanh cơ thể Viện Linh có lốc xoáy hình thành, hào quang lóe sáng, thân hình quỷ dị xuất hiện phía trước Ôn Thanh Tuyền. Chưởng sáng rực mang theo linh lực ngập tràn hung tàn vỗ tới tấn công nàng.

Ôn Thanh Tuyền nhận thấy rõ Viện Linh rất lợi hại, mặt mày nghiêm trọng, chiến thương đại phát kim quang, trong tiếng phượng hót dũng mãnh nhanh như điện đâm tới đối chiến.

"Uỳnh!"

Một kích đối đầu, Ôn Thanh Tuyền run rẩy văng ra.

Mục Trần nhanh nhạy lao đến đỡ lấy Ôn Thanh Tuyền, bàn tay đặt lên vai định hóa giải bớt kình lực, thế nhưng kình lực đáng sợ kia truyền vào tay hắn, đánh bật ra tóe máu.

Viện Linh hờ hững vung tay lên, một luồng linh lực công kích bắn ra, ầm ầm lao tới hai người Mục Trần và Ôn Thanh Tuyền.

"Xoẹt!"

Kiếm quang dũng mãnh sắc bén cắt tới, chém vào luồng linh lực, chấn nó vỡ nát.

Lạc Li lắc mình xuất hiện bên cạnh Ôn Thanh Tuyền, kiếm ý sắc bén từ Lạc Thần Kiếm toát ra, tập trung tinh thần đối chiến đại địch Viện Linh.

- Viện Linh có lẽ thực lực đến tam trọng Thần Phách nan.

Ôn Thanh Tuyền cố gắng nói.

Mục Trần và Lạc Li nghe thấy mà sững người. Viện Linh mạnh vậy ư? Tam trọng Thần Phách nan, thế thì bọn họ làm sao đối phó? Cho dùng dốc tận bản lĩnh có chiến thắng được thì cũng trả giá thê thảm, mà lúc đó lại mang lợi ích cho bọn Mặc Ngư.

- Làm gì đây?

Lạc Li hỏi Mục Trần.

Ôn Thanh Tuyền cũng nhìn Mục Trần, Viện Linh này thực lực mạnh hơn cả dự đoán, nếu tiếp tục du đấu thì cũng không tốt cho họ, Hộ Linh Ngọc Đĩa của nàng và Lạc Li cũng không ngăn cản toàn bộ ảnh hưởng của Cấm linh trận được, nên cũng không thể dốc hết bản lĩnh vốn có.

- Lui!

Mục Trần mắt lóe sáng, không chút do dự ra quyết định. Tình hình đã vượt ngoài tầm kiểm soát, muốn đối phó một Viện Linh thực lực tam trọng Thần Phách nan thì phải trả giá cực lớn, do vậy tiếc rẻ thế nào cũng phải đành rút đi mà thôi.

Lạc Li cũng gật đầu răm rắp nghe theo, còn Ôn Thanh Tuyền thì tỏ ra không cam lòng, tức tối nhìn lại đám Chúng Viện Minh đang hả hê châm biếm đứng trong phạm vi bảo hộ của Tàng linh viện bên kia.

"Ầm!"

Thế nhưng Viện Linh lại có vẻ không muốn tha cho họ chạy đi, nó lao lên không trung, ngưng tụ linh lực trong tay thành một quang ấn to lớn, xanh biếc như cây cối với những thụ văn huyền ảo.

- Thanh Mộc Phong Sơn Ấn!

Âm thanh ồm ồm vang trong không trung, quang ấn to lớn bao phủ cả vùng.

Mục Trần biến sắc, Viện Linh kia dường như có thể nhận biết hắn định rút lui, do đó liền ra tay sát thủ .

Công kích cỡ này, cao thủ nhất trọng Thần Phách nan cũng chẳng dám đỡ.

- Các ngươi lui trước!

Mục Trần quát lên, hắc lôi điện lóe ra mang theo tiếng sấm rền.

- Thực lực của ngươi, muốn đỡ cũng chưa đến lượt!

Ôn Thanh Tuyền lạnh lùng đáp lời, tính cách ngoan cường của nàng xưa nay không thích đứng sau lưng sự che chở của nam nhân. Từ khi tiến vào đây đã phải chịu Mục Trần đỡ cho nhiều lần
khiến nàng cảm thấy không thoải mái.

Mục Trần không tranh cãi nhiều lời, giơ tay chụp lấy bả vai Ôn Thanh Tuyền, linh lực bộc phát đẩy nàng văng vào rừng gai thiết thụ.

- Ngươi...

Ôn Thanh Tuyền lảo đảo bay giữa không trung, tức giận đến đỏ bừng mặt. Tuy tức là tức vậy, nhưng nàng cũng không ngoan cố quay trở lại, sau khi ổn định lại thăng bằng chỉ trừng mắt căm tức.

- Ngươi cẩn thận đó!

Lạc Li tuy cũng lo lắng cho Mục Trần, nhưng lúc này nàng biết không nên do dự, chỉ để lại một câu dặn dò rồi nhanh chóng bay đi trước.

Mục Trần thấy hai nàng đã thoát khỏi phạm vi công kích, lập tức quay lên tập trung vào quang ấn. Áp lực mạnh mẽ từ năng lượng khủng bố kia, với thân thể cường hãn rắn chắc của hắn hiện tại cũng cảm thấy đau nhức, một dấu hiệu cực kỳ nguy hiểm.

Mục Trần hít một hơi, rồi hai tay hắn ôm vào không khí phía trước, hào quang rực rỡ từ đỉnh đầu bắn ra, hung sát khí cuồn cuộn ngập tràn, chính là Đại Tu Di Ma Trụ.

Đại Tu Di Ma Trụ nhanh chóng phóng to ra, hung sát khí kinh người đã tràn ngập không gian.

Mục Trần ôm phía trước như nắm lấy Đại Tu Di Ma Trụ khổng lồ, rồi hắn biến tay thành quyền, đập vào một đầu ma trụ.

Sát khí bùng lên, Đại Tu Di Ma Trụ như một tia sáng hung thần mạnh mẽ xông vào quang ấn.

"Ầm ầm ầm!"

Không trung bùng nổ, dư kình khiến cho rừng gai thiết thụ xung quanh ngã rạp, gai góc gãy nát bắn ra như mưa.

Trên bầu trời, Mục Trần lui gấp, gương mặt tái đi. Nhờ có Đại Tu Di Ma Trụ cũng đủ sức ngăn được công kích đáng sợ của Viện Linh, thế nhưng hắn cũng bị chấn thụ thương.

Trong phạm vi Tàng linh viện, đám người Mặc Ngư cũng đang chăm chú quan sát trận đấu, nhìn thấy Mục Trần có thể chống cự được thế công kinh người của Viện Linh, sắc mặt trở nên khó coi, kinh hãi và sợ sệt. Họ biết rõ nếu là họ đối diện công kích đó, e rằng chạy còn không kịp chứ đừng nói là đỡ.

- Tên khốn kiếp này lại còn ẩn giấu nhiều thực lực như thế?

Tần Phong nghiến răng tức tối.

- Cho dù phô bày chân thực lực, hắn cũng không thể nào là đối thủ của Viện Linh.

Mặc Ngư nghiến răng âm u.

Mục Trần lật tay lại, Đại Tu Di Ma Trụ nhanh chóng trở về, hắn cũng theo đó cấp tốc lui sau, sắc mặt nghiêm trọng. Tam trọng Thần Phách nan, thực lực vượt xa dự đoán, chiến tượng ở linh bảo sơn thật chẳng là gì so với Viện Linh này.

"Vù!"

Một tiếng xé gió dồn dập bên tai, Mục Trần chỉ kịp trợn mắt lên đã thấy Viện Linh xuất hiện ngay trước mặt, tập trung nhìn vào hắn.

- Cẩn thận!

Đằng xa, Lạc Li và Thanh Tuyền biến sắc, hốt hoảng la lên.

Viện Linh ra tay cực kỳ quyết đoán và nhanh nhẹn, thậm chí không cho Mục Trần thời gian phản ứng, tay giơ ra, linh lực hình thành tản mát dao động kinh người.

Công kích ở cự ly như thế, Mục Trần căn bản không thể thoát được.

- Đáng chết!

Mục Trần nghiến răng, định sử dũng hung sát lực trong Đại Tu Di Ma Trụ ra dùng.

Công kích ập tới, nhưng ngay khi nó còn cách Mục Trần một chút, Viện Linh đột ngột dừng tay, hào quang lóe lên, âm thanh ồm ồm vang ra:

- Là người kế thừa ư?

Âm thanh khiến Mục Trần ngẩn người, rồi hắn phát hiện Viện Linh đang chăm chú nhìn vào giữa trán của mình, thụ văn cổ xưa đang nhấp nháy, chính là thứ mà lão nhân tóc bạc ở linh bảo sơn ban cho hắn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện