Đội ngũ Cơ Huyền bỏ đi, thanh âm đầy sát khí để lại vẫn còn vang vang trong vùng chưa tan.
Mà ở cái loại này sát ý tràn ngập hạ, này phiến thiên địa kia vô số
cường đội, đều là hai mặt nhìn nhau, bị kinh sợ đắc không dám ngôn ngữ.
Tuy diễn biến vừa xảy ra có vẻ như Cơ Huyền bị buộc phải rút đi,
nhưng không ai cho rằng hắn thảm hại bỏ chạy. Bất cứ kẻ nào cũng có thể
nhận thấy được rõ ràng, Cơ Huyền còn chưa dùng hết chiến lực chân chính.
Tiếng ưng gáy bí ẩn khi nãy là minh chứng rõ ràng, uy lực hắc lôi
của Mục Trần đáng sợ ra sao, vậy mà vẫn bị nó ngăn cản hoàn toàn.
Bài tẩy của Cơ Huyền chắc chắn rất đáng sợ.
Chỉ có điều tình hình hiện tại khiến cho hắn không thể buông bỏ tất
cả dốc lực tái chiến, vì đối thủ của hắn cũng chẳng hề đơn giản.
Bề ngoài chỉ có thực lực linh lực nan, thế nhưng chiến lực Mục Trần
có thể khiến bất kỳ cao thủ nào ở đây cũng phải nghiêm cẩn đối đãi.
Với đối thủ kinh dị như thế, yêu nghiệt như Cơ Huyền cũng không thể không kiêng dè.
Muốn thắng được Mục Trần, chắc chắn hắn phải trả
giá đắt. Mà lúc đó, hắn sẽ còn phải tính đến cô nàng Lạc Li kia sẽ nổi
điên bất chấp tất cả, lại còn Ôn Thanh Tuyền thái độ bí ẩn kia nữa.
Hai mỹ nhân tuyệt sắc đó, ngay cả Cơ Huyền, cũng không dám nói tất thắng.
Cục diện đã vậy, Cơ Huyền không thể không lui.
Cơ Huyền đã lui, mọi người vẫn biết trận giao tranh kinh thiên này
vẫn chưa chấm dứt, nó chỉ dời lại một thời gian khác mà thôi, chính là
giai đoạn quyết chiến.
Lúc đó, hắn sẽ không còn gì để e ngại, chân chính tung hết bài của mình ra đấu.
Đến khi đó, Mục Trần có còn khiến hắn phải kiêng dè nữa hay không thì chưa ai biết được.
Đến lúc đó trận chiến ấy, chắc chắn chính là chân chính long tranh hổ đấu.
Trên bầu trời, Mục Trần bình thản nhìn Cơ Huyền đã đi xa, tinh thần căng thẳng cũng thả lỏng đi, gương mặt hơi tái một chút.
Thực lực linh lực nan, chỉ trong một thời gian ngắn thi triển đồng
thời Thiên Mộc Thần Luân, Mộc Thần Kinh rồi Ngự Lôi Thuật. Ba loại thần
thuật này đối với hắn tiêu hao rất rất lớn.
Cũng may mà hắn đã tiến vào linh lực nan, cường độ linh lực nhiều
lên mất lần, bằng không thì với thực lực thân thể nan trước kia tất
nhiên không thể làm được. (LTC: bà con anh Đậu thì Dung Thiên cũng làm
được...)
Ánh mắt thì bình thản, nhưng sâu trong đáy mắt, một tia sắc bén lóe lên.
Giao tranh lần này lúc đầu thì ầm ĩ, nhưng sau lại kết thúc chóng
vánh. Dù vậy qua đó hắn cũng sơ bộ nhận thức được sức mạnh của đối thủ.
Tên kia sâu không lường được.
- Thật là một kình địch a.
Mục Trần lẩm bẩm:
- Linh lực nan, còn xa mới đủ...
Cơ Huyền còn ẩn giấu rất nhiều, chân chính thực lực hẳn là không chỉ có chừng đó. Cho nên, điều này khiến Mục Trần lần đầu (??) cảm giác
được năng lực tự thân không đủ, đặc biệt là linh lực của hắn so với Cơ
Huyền đã vượt qua tam trọng Thần Phách nan thì kém nhiều lắm.
Nhờ sức mạnh cơ thể cường hãn có thể kéo gần cách biệt một chút,
nhưng linh lực vẫn là điểm mấu chốt, những sát chiêu cường đại hơn nữa
thì vẫn cần có lượng linh lực khổng lồ hùng hậu đảm bảo năng lượng.
Do vậy, muốn chân chính triệt để đánh bại Cơ Huyền, hắn phải tiếp tục tăng trưởng thực lực.
Mục Trần khẽ lẩm bẩm:
- Quyết chiến sao? Có lẽ cũng nhanh thôi. Cơ Huyền! Đến lúc đó,
chúng ta ngửa hết bài ra xem ai mới là kẻ có thể cất tiếng cười đắc
thắng?
Không khí đầy sát cơ dần dần tan đi, những chi đội quan chiến thở phào nhẹ nhõm.
Họ sắc mặt quái đản nhìn lên Mục Trần trên bầu trời, vài chi đội âm
thầm rút đi. Đại chiến đã tạm kết thúc, có ở lại cũng không ổn, dễ bị
nhiều kẻ khác nhòm ngó.
Những tiếng gió lại vang lên dồn dập, lần lượt các chi đội mạnh mẽ
kia thi nhau bỏ đi, nhưng vẫn giữ vững trận hình, cảnh giác đề phòng
xung quanh.
Chỉ chốc lát sau, khu vực này trở lại trống trải.
- Ha ha, thật là lợi hại, quả xứng đáng khi được nữ hoàng kế nhiệm Lạc thần tộc yêu thích.
Gã Huyết Thiên Hà chưa đi khỏi, chợt cất tiếng cười to.
Mục Trần thản nhiên nhìn qua:
- Đám Huyết thần tộc các ngươi ngàn dặm xa xôi lại đến tham gia đại tái linh viện, thật là rảnh không có việc chi làm à.
- Ngay cả nữ hoàng tương lại của Lạc thần tộc còn góp mặt, thì bọn ta xuất hiện ở đây cũng đâu có gì kỳ quái.
Huyết Thiên Hà giả lả trả lời, ánh mắt đỏ ngầu sắc lên, nhếch miệng cười nhìn sang Lạc Li:
- Hiện tại nàng ta chính là hy vọng của cả Lạc thần tộc đó, nếu mà
giết nàng đi, thì chắc chắn bọn người kia sẽ sụp đổ hoàn toàn...
Lời còn chưa dứt, hắn liền nhận thấy ánh mắt cực kỳ đáng sợ của Mục
Trần. Vẻ mặt tên kia thậm chí còn kinh khủng hơn cả khi đối diện với tử
địch như Cơ Huyền, khiến cho Huyết Thiên Hà hơi chột dạ.
- Ta đây cũng có thể làm thịt đám tạp chủng các ngươi ngay tại chỗ này!
Một nụ cười gằn hiếu sát và hung tàn hiện ra trên mặt, đôi mắt đen
cũng dần đỏ lên dữ tợn, cỗ hung sát khí ngập trời toát ra kinh hãi.
Sát khí kinh người bộc phát khiến cho nhiều người
còn ở lại pải kinh hãi, bất giác nhìn lại Huyết Thiên Hà. Chẳng hiểu đám người này sao lại chọc ghẹo gì khiến cho tên kia lại nổi điên.
Lạc Li lắc mình đến bên cạnh Mục Trần, đôi mắt lưu ly cũng lạnh
băng, bàn tay nắm Lạc Thần Kiếm hơi rung động, kiếm ngân vang vọng.
Dưới mặt đất, Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông, Tô Huyên cũng rục
rịch xông lên, ánh mắt khóa chặt mục tiêu đám người Huyết Thiên Hà.
Ôn Thanh Tuyền liếc khẽ Huyết Thiên Hà, chiến thương hiện ra trong tay, khí thế ngạo nhân.
Huyết Thiên Hà thấy chỉ một câu nói của mình lại khiến đám người kia phản ứng kinh dị như vậy, gương mặt cũng căng thẳng nghiêm trọng, khẽ
liếc sang có vẻ cầu cứu Liễu Thanh Vân, Phương Vân.
- Ha ha ha...
Liễu Thanh Vân và Phương Vân nhìn thấy ánh mắt đó, chẳng ra vẻ gì sẽ ra tay trợ giúp, ngược lại chỉ cười khẽ rồi lắc mình bay ngược đi.
Tuy là đồng minh với Cơ Huyền, nhưng giao tình với Huyết Thiên Hà
thì chẳng có, dĩ nhiên sẽ không vì hắn mà bỏ sức ra đối phó Mục Trần.
Đặc biệt là sau khi Mục Trần đã hiển lộ chiến lực kinh khủng khiến họ cũng phải kiêng dè.
Với thực lực của họ, việc tiến vào vòng quyết chiến đã xem như chắc
chắn, cũng không cần phải chọc cho tên Mục Trần phát điên cắn càn.
Mục Trần nhìn theo hai gã tên Vân bỏ đi, chẳng hề ngăn cản. Hắn cũng không muốn dây dưa với đám người này, bức hổ nhảy tường chỉ làm cho bọn họ triệt để hướng về Cơ Huyền.
Huyết Thiên Hà thấy hai gã kia bỏ đi, sắc mặt trở nên u ám, hậm hực
hừ một tiếng. Thình lình hắn giậm chân, dòng huyết tinh quét ra, cuốn
lấy cả đám người.
- Ngươi cứ đắc ý đi, đến khi quyết chiến ta sẽ khiến các ngươi không cười nổi nữa!
Huyết Thiên Hà để lại một câu đe dọa, huyết quang lóe lên rồi bùng nổ, bắn đi thật xa, nhanh chóng biến mất.
Hắn rất muốn ra tay xử lý Lạc Li, nhưng hiện tại đội hình đối phương khá mạnh, liều mạng ra tay dễ lâm vào tình huống trộm gà không được còn mất nắm thóc, lúc này chỉ đành ngậm cục tức bỏ chạy.
Mục Trần cũng không ngăn cản họ bỏ trốn, vì lúc này vẫn chưa phải là thời cơ tốt.
- Quyết chiến nếu chạm trán bọn tạp chủng kia, ta sẽ cho chúng nó vĩnh viễn không thể về Huyết thần tộc !
Đôi mắt Mục Trần tràn ngập sát ý. Hiện tại giết người khá phiền
phức, nhưng đến khi quyết chiến, cái quy tắc đó sẽ không còn hiệu lực
nữa.
Đối với đám người Huyết thần tộc lúc nào cũng lăm le hãm hại Lạc Li, hắn chỉ hận không thể trừ sạch mà thôi.
Lạc Li quay lại nhìn hắn, đôi mắt u lãnh đã trở nên hòa ái dịu dàng, đôi môi mỏng chúm chím đáng yêu.
- Sao ngươi lại nổi giận như thế?
Lạc Li cười khúc khích.
Dễ dàng nhìn thấy tâm trạng nàng lúc này cực vui, chỉ vì Mục Trần đột nhiên bộc phát sát khí kinh người vì mình.
- Đám khốn nạn kia dám dòm ngó nương tử của ta, ta có thể không điên lên được sao?
Mục Trần ra vẻ hậm hực.
- Lại nói nhảm, ai là vợ ngươi?
Lạc Li đỏ mặt chua ngoa đáp lời.
Mục Trần cười khanh khách, bộ dáng xinh đẹp nũng nịu của Lạc Li khiến hắn không nhịn được vươn tay nắm lấy tay nàng.
Lạc Li giật mình, dù sao nơi đây đông người, định giãy ra, nhưng
ngay lúc đó lại thấy vẻ mặt tái mét của Mục Trần thì không giãy nữa, mà
răng cắn môi, ánh mắt trở nên lạnh lẽo nhìn hướng đi của Cơ Huyền.
- E hèm!
Một tiếng tằng hắng đột nhiên vang lên, Mục Trần nhìn lại thấy Võ
Linh đang cười tủm tỉm, phía sau hắn là cô gái áo đỏ dáng thướt tha,
gương mặt không chút biểu tình thản nhiên nhìn hắn, Võ Doanh Doanh.