Khối cầu ánh sáng lơ lửng trên bàn tay Mặc Thanh đại sư. Một chiếc lá
khô to chừng bàn tay, màu vàng úa, những đường gân lá tràn ngập. Chiếc
lá khô này nhìn qua rất xấu xí bình thường, nếu không phải nó đang nằm
trong tay Mặc Thanh đại sư, e rằng người ta chẳng ai tin đó chính là Bất Diệt Thần Diệp huyền thoại.
Trong thế giới có một cây thần,
tên gọi Bất Diệt thần thụ, tuổi thọ của nó lâu đến mức khó tin, sừng
sững ở nơi nào đó, cho dù có thêm vạn năm nữa cũng vẫn bất diệt như xưa.
Cây thần này cứ mỗi ngàn năm lại mọc ra một cái lá, đó chính là Bất
Diệt Thần Diệp. Đây chính là nguyên liệu luyện chế ra Thế Thân Diệp,
năng lực thần kỳ giúp người ta có thêm một cái mạng nữa.
Chính vì lẽ đó mà Bất Diệt Thần Diệp bị vô số cường giả truy tìm, bởi
vì bảo vật kỳ vật hiếm lạ trên thế giới có rất nhiều, nhưng bất kỳ ai
cũng chỉ có một cái mạng.
Do vậy, mỗi khi Bất Diệt Thần Diệp
mọc ra, vô số cường giả lại xông đến tranh đoạt, cho dù trả giá thảm
trọng cũng không do dự.
Mọi người trong phòng đấu giá tỏ ra
còn thèm thuồng hơn những món đồ trước nhiều. Cũng may họ còn một chút
lý trí cảnh báo ở cái nơi này không nên khinh cử vong động, nếu không
thì hẳn đã phải có một hồi đồ sát máu me.
Mặc Thanh đại sư liếc nhìn ánh mắt tham lam bên dưới, ngữ khí bình thản:
- Bất Diệt Thần Diệp, giá khởi điểm, 10000 Chí Tôn linh dịch.
Giá đưa ra, mọi người lập tức giật mình tỉnh lại, ai nấy kinh nghi
nhìn lên. 10000 Chí Tôn linh dịch, con số khổng lồ như thế e rằng chỉ
còn những nhân vật VIP trên các tiểu lâu kia mới có thể lấy ra được.
Thần vật quả nhiên phải thuộc về kẻ có thực lực.
Mục Trần nghe hét giá xong, rồi cũng méo mặt.
- Làm gì đây?
Cửu U nhíu mày, cái giá này cũng vượt ngoài dự đoán, mà quan trọng
nhất là sau vài hồi tranh đoạt, dĩ nhiên cái giá này sẽ còn tăng lên cao hơn nữa.
Và số Chí Tôn linh dịch còn lại trong tay Mục Trần hẳn nhiên không thể kham nổi.
Mục Trần trầm tư:
- Cứ xem tình hình đã, nếu không được, ta còn có mấy món bảo vật thần
khí kiếm được trong đại tái linh viện, có lẽ cũng đổi được một lượng Chí Tôn linh dịch.
Mục Trần xoa xoa trán, hắn đã lĩnh giáo cái
nhu cầu Chí Tôn linh dịch khi hành tẩu Đại Thiên thế giới lớn đến cỡ
nào. Khi còn ở Bắc Thương linh viện, thậm chí cả khái niệm về nó cũng
không có, thế nhưng bây giờ giống như cô nàng Lâm Tĩnh bên cạnh đây,
không có Chí Tôn linh dịch, nửa bước khó đi.
Tụ Linh Oản hẳn
là chứa rất nhiều Chí Tôn linh dịch, nhưng mà tầng tầng phong ấn của nó
quá mạnh, ngay cả Cửu U trong hai tháng qua cũng chỉ giải phong được một phần nhỏ.
Cửu U ngao ngán lắc đầu. Trước kia này cũng lưu
trữ một lượng rất lớn Chí Tôn linh dịch, thế như khi độ kiếp lại dùng
hết sạch, thành ra bây giờ cũng chẳng giúp gì được.
- Hay để ta đưa vài món đồ đi đổi Chí Tôn linh dịch?
Lâm Tĩnh nãy giờ im lặng lên tiếng, hành động của Mục Trần giúp nàng
mua Thiên Hỏa Ngọc Tủy tuy chỉ có hơn 1000 Chí Tôn linh dịch, nhưng
khiến nàng mang hảo cảm mà ái ngại.
Mục Trần mỉm cười, chẳng nói gì.
Trong lúc họ nói chuyện, cái giá ban đầu của Bất Diệt Thần Diệp đã
tăng lên, đúng như dự đoán, những người tranh đoạt đều là những nhân vật trên các tiểu lâu.
Bọn họ xuất thân từ các thế lực lớn, tài lực hùng hậu, chỉ chốc lát mà tranh đoạt đã trở nên kịch liệt.
Giá cả đã lên đến 15000 Chí Tôn linh dịch, ngang ngửa với Hư Không Đại Nhật Quả trước đó, mà vẫn chưa dừng lại.
Mục Trần cố giữ bình tĩnh. Giá lên cao đến mức này, cuối cùng chỉ còn
lại ba phe tiếp tục, chính là gã thanh niên kia, Tiên Hồ tông Tâm Hồ
tiên tử, và một lão nhân áo tro. Lão này mặt mày thì hiền lành, nhưng
trên ống tay áo lại thêu hình một cái đầu lâu màu đen dữ tợn.
- Kia hẳn là người của Khô Lâu Ma Sơn nhân, bá chủ Khô Lâu đại lục,
chiến lực rất mạnh, xét tổng thể còn thiếu chút nữa là ngang bằng Đại La Thiên Vực và Huyền Thiên điện.
Cửu U báo danh tính lão nhân áo tro kia.
Mục Trần khẽ gật đầu, Thiên La đại lục là siêu cấp đại lục, một thế
lực nào đó cũng khó có thể tùy tiện mà so với những thế lực hàng đầu
danh tiếng lẫy lừng trong đó.
Mà Khô Lâu Ma Sơn cũng không
phải thế lực tầm thường, bằng không lão nhân áo tro kia sao dám chính
diện tranh đoạt với Huyền Thiên điện và Tiên Hồ tông.
- 17000 Chí Tôn linh dịch.
Lão nhân áo tro lại ra giá, giọng khàn khàn già cỗi.
- Khà khà, hai vị, cái giá này đã là cực hạn của ta, nếu hai người các ngươi còn ra giá cao hơn, thì lão phu xin rút lui, mong Huyền Thiên
điện và Tiên Hồ tông nể mặt.
Lão nhân áo tro nhìn nhìn hai phe kia, cười nói.
Tâm Hồ tiên tử cười khúc khích một tràng dài, lắc đầu:
- Quỷ Khô trưởng lão nâng giá đến mức này, tiểu nữ sao dám tranh
phong? Tiếp theo xin mời thiếu điện chủ Huyền Thiên điện Liễu Minh phụng bồi vậy.
Gã thanh niên tên Liễu Minh kia nhất thời cười to, ra vẻ tự phụ:
- Một khi đã như vậy, ta cung kính không bằng tuân mệnh, thứ mà Huyền
Thiên điện ta coi trọng, người khác không dễ giành được đâu.
Nói xong, hắn khẽ liếc Mục Trần, ánh mắt lạnh lùng.
- 20000 Chí Tôn linh dịch.
Liễu Minh cười cười nhìn vị kia trưởng lão Khô Lâu Ma Sơn.
Mọi người đang quan khán cục diện hít một
hơi sợ hãi. Xem ra mục tiêu
Huyền Thiên điện lần này cũng là Bất Diệt Thần Diệp, bỏ một lượng lớn
tài chính đoạt lấy. 20000 Chí Tôn linh dịch, tính toán một thế lực vừa
vừa cho dù kinh doanh thuận buồm xuôi gió một năm cũng khó mà có được
lợi nhuận chừng đó.
Nháy mắt tăng thêm 3000, làm cho lão nhân áo tro biến sắc, đành ngồi xuống. Hiển nhiên nó đã vượt qua sức chịu đựng của lão.
Bất Diệt Thần Diệp trân quý, nhưng trả 20000 Chí Tôn linh dịch để mua nó đúng là không đáng.
Cửu U thấy đấu giá thứ chín kết thúc, khẽ liếc nhìn Mục Trần. Hắn nheo mắt, sát khí lượng lờ, lát sau hắn lắc đầu.
Hiển nhiên, hắn đã muốn từ bỏ.
- Bỏ qua cơ hội lần này, e rằng cũng phải mấy trăm năm nữa Bất Diệt
thần thụ mới ra cái lá khác, ngươi muốn tu luyện pháp thân Chí Tôn chẳng lẽ phải chờ tới khi đó?
Cửu U cau mày khó chịu.
- Bây giờ nói thế cũng còn sớm.
Mục Trần cười nói.
- Có ý gì?
Cửu U nghi hoặc.
- Bởi vì có người lòng tham không đáy, còn muốn đoạt đi Hư Không Đại
Nhật Quả. Nếu người ta đã chú ý mình như vậy, thì vì sao mình lại không
chú ý người ta một chút.
Mục Trần tỏ ra bình thản.
- Ngươi muốn ra tay với họ?
Cửu U tròn mắt kinh ngạc. Không ngờ hắn lại có lá gan to đến như thế.
- Không phải ta ra tay với họ, mà họ chắc chắn sẽ ra tay với ta. Ngươi có chắc đối phó được lão già kia không?
Mục Trần hỏi nhỏ.
Đương nhiên hắn ám chỉ lão nhân áo đen hộ vệ của Liễu Minh.
- Hắn là Chí Tôn ngũ phẩm, cao hơn ta một phẩm, thế nhưng chiến lực
thần thú mạnh hơn. Hắn chắc chắn không làm gì được ta, nhưng mà ta cũng
chẳng thể giết nổi hắn.
Cửu U trầm ngâm.
- Liễu
Minh là Chí Tôn nhất phẩm, có lẽ đã tu luyện pháp thân Chí Tôn, bề ngoài thì hắn mạnh hơn ta, nên chỉ cần lão kia cầm chân ngươi, hắn chắc chắn
sẽ nghĩ rằng đủ sức giải quyết được ta.
Mục Trần cười nói:
- Nhìn thủ đoạn đấu giá của hắn, dễ đoán là kẻ có thù tất báo, tính
cách tự phụ. Lúc trước ta chẳng nể mặt hắn, tất nhiên hắn không tha cho
ta. Xem ra sau khi rời khỏi đây, con đường cũng không bằng phẳng cho
lắm.
- Vậy cứ để chúng đến thử xem.
Cửu U cũng hậm hực thách thức. Mấy tên kia dám giở âm mưu với nàng, thì nàng sẽ cho
chúng biết, cái gì gọi là trộm gà bất thành còn mất nắm thóc.
Mục Trần cười cười, nụ cười lạnh lẽo chẳng mấy thân thiện. Hắn cũng
không muốn gây chuyện, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sợ phiền phức.
Liễu Minh kia muốn ra tay, hắn đã có thể mượn cái cớ hoàn mỹ này để đoạt lấy Bất Diệt Thần Diệp vào tay mình.
Hắn không sợ thất bại,
cùng lắm có thua thì Cửu U hóa thành bản thể vắt chân lên cổ mà chạy.
Tốc độ Cửu U Minh Tước e rằng một Chí Tôn ngũ phẩm cũng chỉ có thể ngửi
khói.
Đấu giá Bất Diệt Thần Diệp đã có kết quả, Liễu Minh
thuận lợi giành được, cái giá 20000 đủ khiến cho bao người thất vọng
ngồi xuống.
Mặc Thanh đại sư phẩy tay, tiếng chuông ngân vang lên, Bất Diệt Thần Diệp bán ra thành công.
Liễu Minh nở nụ cười đắc ý, tay xoa xoa thành ghế, nheo mắt nhìn về phía Mục Trần:
- Tiểu tử miệng còn hôi sữa cũng dám giành đồ vật của ta, thật là chán sống mà.
"Boong"
Tiếng chuông lại ngân vang, mọi người căng mắt nhìn lên, ngay cả những nhân vật ở các tiểu lâu cũng vén màng lên, ánh mắt gắt gao nhìn xuống
đài đấu giá.
Tiếp theo chân chính là món "đinh" của buổi đấu giá hôm nay.
Các thế lực có mặt hôm nay, thực ra chính là vì món đồ cuối cùng này.
Mục Trần cũng nhìn lên, tò mò quan sát. Hắn cũng muốn biết thứ bảo bối gì mà có thể xếp trên cả Hư Không Đại Nhật Quả và cả Bất Diệt Thần
Diệp.
Mặc Thanh đại sư nắm tay lại, một tia kim quang lóe sáng, lập tức hấp dẫn mọi ánh nhìn.