Sau khi đấu giá hội kết thúc, Mục Trần cũng chưa vội rời khỏi Thương
thành, mà đi tìm một khách sạn tạm thời ở lại. Sắp chiến nên hắn đương
nhiên phải phục hồi trạng thái đến mức tốt nhất có thể.
Thời gian vừa qua vừa di chuyển không ngừng nghỉ lại còn tu luyện dung hợp, hiển nhiên có tiêu hao không ít.
Trong phòng khách rộng rãi.
Mục Trần ngồi giữa phòng, Cửu U đứng bên cửa sổ, đột nhiên nàng lên tiếng:
- Quả nhiên có người theo dõi, chắc là mật thám của Liễu Minh kia.
Mục Trần gật gù:
- Họ Liễu quả nhiên không có tên nào tốt.
Lúc còn ở Bắc Linh cảnh, Liễu gia cũng khiến hắn gặp phiền phức liên miên.
Mục Trần nói dứt lời, đột nhiên nhìn thấy Lâm
Tĩnh dáng vẻ tức giận, hai tay chống hông, rồi giá giá cái nắm đấm vào
mặt hắn:
- Bà của ta cũng họ Liễu!
Mục Trần le lưỡi xấu hổ.
Lâm Tĩnh hậm hực:
- Nếu để cha ta nghe lời ngươi vừa nói, khẳng định là ngươi không còn cái răng ăn cơm.
Mục Trần cười he he, bỗng dưng lại gánh tai bay vạ gió.
- Khi nào chúng ta đi?
Cũng may Lâm Tĩnh không tính toán nhiều với hắn, nàng đổi chủ đề.
Bộ dáng của nàng xem ra không mấy lo lắng, mà lại có vẻ háo hức muốn gặp phiền toái.
- Không vội, mọi hành động của chúng ta đều nằm trong tay Liễu Minh, chúng ta từ tốn ở lại không chịu rời khỏi thành, hắn sẽ nghĩ là chúng
ta sợ.
Mục Trần tủm tỉm cười nói.
- Đối địch chỗ yếu, thật là gian xảo mà.
Lâm Tĩnh cười khúc khích thích thú.
- Địch mạnh ta yếu, không thể cẩn thận tâm tư.
Mục Trần cười cười, rồi sắc mặt trở lại nghiêm túc:
- Ngươi hẳn cũng biết, thực lực Liễu Minh mạnh hơn hai ta. Ta và
ngươi cũng đã thành công là Chí Tôn cảnh, nhưng vẫn chưa tu luyện Chí
Tôn pháp thân, do vậy chiến lực có yếu đi nhiều. Cửu U thì nói rằng
nhiều lắm chỉ có thể cầm chân lão già Chí Tôn ngũ phẩm kia, do đó nếu có gì bất trắc xảy ra, ta muốn ngươi phải là người đầu tiên rời khỏi.
Lâm Tĩnh nghe hắn nói mà tỏ ra không vui, nhưng thần sắc Mục Trần như thế kia cũng chỉ đành buồn bực gật đầu:
- Được rồi.
Mục Trần mỉm cười, rồi chầm chậm nhắm mắt lại, tu luyện khôi phục trạng thái.
Cửu U ngồi tán dóc với Lâm Tĩnh, sau đó nàng tựa vào cửa sổ chợp
mắt. Nàng không tiến vào trạng thái tu luyện, cho dù thành thị có an
toàn thì nhất định cũng phải luôn mở một con mắt cảnh giác .
Nàng biết rất rõ Đại Thiên thế giới hung hiểm ra sao.
Còn Lâm Tĩnh, tay che miệng ngáp dài mệt mỏi, uốn éo thân người nằm
xuống ngủ một giấc ngon lành, bộ dáng như chẳng quan tâm đến nguy hiểm
rình rập.
Một đêm nhẹ nhàng yên tĩnh trôi qua.
Sáng hôm sau, Mục Trần vẫn không có hành động gì, cho đến chiều tà
ánh dương buông xuống. Thông thường buổi chiều là lúc người ta nghỉ
ngơi, về nhà, kết thúc công việc, đi ăn chơi vui vẻ, hắn lựa chính lúc
này để dẫn Cửu U và Lâm Tĩnh, lặng lẽ rời khỏi khách sạn, hòa vào dòng
người rời khỏi thành thị.
Cùng lúc đó, trên một tầng lầu cao của một khách sạn hạng sang, một
gã thanh niên đang thưởng thức chén trà, khóe miệng cười nhạt khinh
thường.
Hắn phất tay, cô nàng mát xa vội đứng dậy đi ra ngoài. Còn hắn thì đưa mắt nhìn về phía cổng thành.
- Tên tiểu tử thật ngây thơ, nghĩ rằng cách đó có thể chuồn khỏi bàn tay ta sao?
Hắn cười đắc ý, vung tay lên, lão nhân áo đen như quỷ mị xuất hiện ngay bên cạnh.
- Mục trưởng lão, chuẩn bị hành động.
Lão nhân áo đen hờ hững gật đầu, không gian xung quanh hai người bồng bềnh gợn sóng, rồi cả hai tan vào không khí.
Trong một mái đình nhỏ giữa một hoa viên thanh lệ, nơi nào đó trong
Thương thành, Tâm Hồ tiên tử đang vuốt ve con hồ ly bé nhỏ trong tay,
đột nhiên nhoẻn miệng cười, cực kỳ quyến rũ.
- Có trò hay để xem rồi.
Nhẹ thả tiểu hồ ly, nàng mỉm cười:
- Đi thôi, chúng ta cũng đi xem một hồi náo nhiệt, ta sao lại cảm thấy Liễu Minh lần này không dễ đắc thủ nha.
Gã trung niên luôn ở cạnh nàng xuất hiện, rồi cả hai biến mất.
Ba toán người lặng lẽ rời khỏi thành, không hề làm kinh động đến những thế lực khác.
Chiều tà yêu dị vắt ngang bầu trời, ánh sáng đỏ sẫm lờ mờ bao phủ đất trời, mang theo không khí lành lạnh đêm sớm.
"Veo"
Đột nhiên vang lên tiếng xé gió, ba tia sáng xẹt ngang bầu trời, tốc độ cực kỳ kinh dị lướt đi nhanh chóng.
Tốc độ của bọn họ dường như đã được thúc đẩy cực hạn, cứ như là đang chạy trốn khỏi cái gì đó.
Khoảng nửa giờ sau, họ dần giảm tốc độ, rồi hạ xuống một ngọn núi.
Mục Trần ngẩng lên, nhìn ra phía xa xa đằng sau, đột nhiên cười nói:
- Hai kẻ các ngươi lén lút theo chúng ta cả buổi, không thấy mệt sao?
- Ha ha, quả nhiên người đã sớm biết...
Ngay lập tức một tiếng cười to vang vọng thiên địa đáp lại, không
gian ở ngọn núi bên cạnh đột nhiên biến dạng, hai bóng người từ từ hiện
ra.
Rõ ràng đó là hai tên Thiên Huyền điện, Liễu Minh và lão nhân áo đen Chí Tôn ngũ phẩm.
Tên kia vừa xuất hiện, ánh mắt khiêu khích nhìn quanh, chợt nói:
- Ngươi chọn cho mình một chỗ mai táng cũng không tồi...
- Sao ngươi lại biết chỗ này không phải là chọn cho ngươi?
Mục Trần mỉm cười đáp lời, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.
- Cũng tự tin đấy nhỉ...
Liễu Minh thản nhiên cười nói:
- Nếu nghĩ rằng bên cạnh có vị mỹ nhân Chí Tôn tứ phẩm hộ vệ mà
tin tưởng bản thân như vậy, e rằng ngươi thất vọng rồi.
Liễu Minh xòe tay ra:
- Giao nộp Hư Không Đại Nhật Quả ra đi, trước khi ta nổi nóng. Thái
độ của ngươi nếu khiến ta hài lòng, có lẽ còn có thể tha ngươi một mạng.
- Bất Diệt Thần Diệp và Cửu Long Cửu Tượng thuật, ngươi có mang theo trong người chứ?
Mục Trần ngược lại còn hỏi vặn hắn một câu.
Liễu Minh tắt ngấm nụ cười, sắc mặt lành lạnh nhìn đối thủ:
- Ngươi đã bỏ qua cơ hội duy nhất.
- Ngươi quả thật là nhiều lời vô nghĩa.
Mục Trần cười.
"Hí hí"
Lâm Tĩnh bên cạnh cười khúc khích, càng làm cho Liễu Minh tức trào máu họng.
- Mục trưởng lão, hành động đi, không cần nương tay.
Liễu Minh nheo mắt tức giật, nhưng miệng lại nở nụ cười, ngữ khí dữ tợn.
Lão nhân áo đen chầm chậm tiến lên, hai tay cắm trong áo buông ra, gương mặt già nua toát ra cỗ khí tức âm hàn lạnh lẽo.
Cuồng phong nổi lên, linh lực khủng bố bùng phát, tối tăm phủ kín
thiên địa, nhiệt độ trong không trung hạ xuống nhanh chóng. Linh lực của lão nhân này mang theo sức mạnh âm hàn cực lạnh.
Lão ta chỉ đứng ở đỉnh núi bên cạnh, uy áp đáng sợ của cỗ linh lực kia cũng khiến cho núi đá nứt nẻ, lan ra khắp núi.
Chỉ có áp lực mà khiến cho núi cao cũng muốn đổ sụp, sức mạnh Chí Tôn ngũ phẩm thực đáng sợ.
Mục Trần cũng tỏ ra nghiêm trọng, lần đầu tiên đối đầu chính diện
một vị Chí Tôn ngũ phẩm, sức mạnh này quả thực nhiếp người.
Cửu U cũng nhẹ nhàng bước lên, linh lực bao la bùng nổ, không gian
vặn vẹo, không trung phía trên hiện ra một con hắc tước khổng lồ che
trời che đất.
Một ngọn lửa màu tím bừng cháy trên cơ thể hắc tước.
- Thần thú?
Hình tướng Cửu U Minh Tước đột ngột xuất hiện khiến cho lão nhân kia và Liễu Minh giật mình kinh sợ.
- Khó trách ra vẻ chắc chắn như thế, thì ra bản thể của ngươi là thần thú.
Lão nhân áo đen nhìn chằm chằm Cửu U, thanh âm khàn khàn cất lên.
Bình thường mà nói, Chí Tôn tứ phẩm khó có đủ can đảm chống cự với
Chí Tôn ngũ phẩm. Chênh lệch một phẩm cũng rất lớn, nhưng nếu là thần
thú thì lại khác, nhờ vào sức mạnh cơ thể cường đại và ưu thế tiên
thiên, thần thú thường mạnh hơn cao thủ đồng cấp rất nhiều.
Liễu Minh cau mày, chợt hắn quyết định tiến lên, lạnh lẽo cất giọng:
- Mục trưởng lão, ngươi cầm chân nàng ta, tiểu tử này để ta tự mình giải quyết.
Lão nhân áo đen gật đầu, nữ tử kia là thần thú thì quả là ngoài dự
đoán, nhưng chênh lệch giữa lão và nàng ta cũng là một phẩm, muốn giết
nàng ta cũng khó có khả năng, nhưng giao chiến cầm chân thì cũng không
quá khó.
- Ta cảm nhận không hề thấy dao động Chí Tôn pháp thân của ngươi, có lẽ hiện tại ngươi vẫn chưa tu luyện Chí Tôn pháp thân phải không?
Liễu Minh hờ hững hỏi Mục Trần.
Mục Trần không trả lời.
- Vậy thì thật đáng tiếc... vì ngươi sẽ không có cách nào luyện thành nó nữa.
Liễu Minh thở dài ra vẻ tiếc nuối, nhưng nụ cười trên miệng hắn trở nên dữ tợn hơn bao giờ hết.
- Nhưng cũng không sao, trước khi ngươi chết ta sẽ cho ngươi chiêm ngưỡng sức mạnh chân chính của Chí Tôn pháp thân!
"Uỳnh!"
Linh lực mênh mông bắn lên, linh lực rực lửa hội tụ, hình thành một thân ảnh khổng lồ cao đến nghìn trượng.
Bóng người kia toàn thân bốc cháy, nhìn từ xa như một người khổng lồ dung nham.
Nhiệt độ không khí mới lạnh đi lại tăng lên nóng rực.
- Thiên Viêm pháp thân!