Bầu trời, hai tia sáng xẹt qua.
Mục Trần hóa thành lưu tinh bắn đi giữa không, vết thương trên lưng
đã khỏi hẳn, sự khôi phục thần kỳ làm cho chính bản thân hắn cũng phải
giật mình, nó đến từ Bất Tử Hỏa được dung hợp trong linh lực của hắn.
Nếu là trước đây, ắt hẳn Mục Trần phải nằm bò cả tháng điều dưỡng mới có thể phục hồi.
- Bất Tử Hỏa quả nhiên huyền diệu.
Mục Trần tấm tắc tán thưởng, bất giác hắn liếc nhìn về phía sau xa
xa, trong lòng cảm thán, có lẽ vẫn còn chưa tỉnh mộng sau khi biết được
Lâm Tĩnh lại là tiểu công chúa Võ cảnh.
- Sao? Lưu luyến ư? Võ cảnh siêu việt Đại La Thiên Vực chẳng biết bao nhiêu lần mà so, vậy mà cũng cự tuyệt?
Cửu U đến cạnh Mục Trần, ánh mắt kỳ lạ lóe lên.
Mục Trần mỉm cười, khẽ nói:
- Đúng là khi gia nhập Võ cảnh, ta sẽ có cái ô to che chở chẳng ai
dám chọc vào, nhưng thế thì sao chứ? Chẳng lẽ cường giả cái thế lại bạc
nhược như thế ư?
Nói đến đó, đôi mắt hắn trở nên mông lung:
- Hơn nữa... nếu như Võ Tổ kia có thể đạt thành tựu như thế, ta sao lại không làm được?
- Dã tâm thật đúng là không nhỏ.
Cửu U trừng mắt.
- Ha ha, hiện tại đúng là ta không biết tự lượng sức, nhưng ngay cả
can đảm mơ ước cũng không có, thì còn nói gì đến cường giả cái thế?
Mục Trần cười to, thần thái ung dung tự tin.
Cửu U thản nhiên cười, ánh mắt trông về phương xa:
- Thành trì tiếp theo hẳn phải có linh trận truyền tống đến Thiên La đại lục, hành trình hai tháng cũng đến lúc kết thúc rồi.
Mục Trần mỉm cười thở ra, hai tháng mệt mỏi chẳng chút thoải mái đã chấm dứt.
Mục Trần nắm tay, vòng tay của Liễu Minh xuất hiện, hào quang lóe lên, hai đồ vật xuất hiện ra ngoài.
Một chói chan, một héo rũ. Hai thứ bất đồng lơ lửng tản mát dao động kỳ lạ.
Mục Trần háo hức nhìn chúng, khóe miệng tỏ ra sung sướng chờ mong
đến kích động. Ba thứ nguyên liệu để tu luyện Đại Nhật Bất Diệt thân đều đã vào tay.
Thật là không dễ dàng a.
Mục Trần cảm thán một hồi, hắn đã quyết định ra ngoài, chứ còn ở
lại Bắc Thương linh viện, e rằng chẳng biết tới năm tháng nào mới tìm
được mấy thứ này.
- Ngươi tính khi nào tu luyện Chí Tôn pháp thân?
Cửu U nhìn thấy hai vật nọ, cũng lên tiếng hỏi. Mục Trần muốn tranh
đoạt vị trí thống lĩnh trong Đại La Thiên Vực, nhất thiết phải tăng
cường thực lực. Đó hẳn phải là một hồi tranh chiến thống thiết, đối thủ
cạnh tranh chính là những nhân vật ưu tú xuất chúng của Đại La Thiên
Vực, thực lực không ai kém hơn cái tên công tử thế gia "nhà có điều
kiện" Liễu Minh kia.
Muốn thành công, Mục Trần phải luyện cho được Chí Tôn pháp thân.
- Tu luyện Chí Tôn pháp thân đâu phải sớm chiều là xong, đến Đại La Thiên Vực, ta lại bắt đầu bế quan.
Mục Trần trầm ngâm. Đại Nhật Bất Diệt thân đâu phải pháp thân tầm
thường, ai mà biết sẽ có chuyện gì phát sinh, lúc này chỉ có hai người
lăn lộn giang hồ, nếu như đang tu luyện lại gặp phiền toái, thất bại là
chuyện nhỏ, thậm chí còn có thể tổn thương mà hủy hoại cơ thể.
Cửu U gật đầu.
- Vậy đi nhanh lên thôi.
Cửu U nheo mắt hoài niệm. Nàng rời khỏi Đại La Thiên Vực cũng khá
nhiều năm, chẳng biết Cửu U cung bây giờ hiện trạng ra sao rồi.
Linh lực dâng tràn, cả hai tăng tốc bay vọt đi, xuyên qua khung trời, biến mất.
...
Thiên La đại lục, Thiên Huyền điện.
Thiên Huyền điện tọa lạc ở phía bắc Thiên La đại lục, là một trong
những thế lực hàng đầu lục địa, địa vị cực cao. Những quốc gia lãnh thổ
trở thành thuộc địa của họ, nếu chỉ luận diện tích thì cộng cả mười
cái Bắc Thương đại lục cũng không bẳng.
Trong lãnh thổ rộng lớn đó, Thiên Huyền điện là kẻ cầm quyền cao
nhất, tuy rằng cũng có những thế lực khác tồn tại, nhưng đều phải dựa
vào Thiên Huyền điện mà sinh tồn, hằng năm đều phải cống nạp một lượng
lớn Chí Tôn linh dịch.
Trung tâm Thiên Huyền điện, một tòa kim điện nguy nga tráng lệ sừng
sững giữa trời, tầng mây lượn lờ, kim quang sáng chói như tiên cảnh bồng lai, huyền ảo mà đầy uy nghiêm vương giả.
Một nơi nào đó sâu trong kim điện, khu vực linh lực tràn ngập, nơi
đó dường như có một tòa sen hội tụ từ linh lực, bên trên đang có một
người ngồi.
Người đó ngồi yên như tượng đá, hít thở đều đặn, mỗi lần thổ nạp lại vang lên những tiếng rầm rầm trầm thấp như sấm rền, linh lực gào thét
như sóng biển vỗ bờ.
Đột nhiên, đang đắm chìm tu luyện, hai mắt người kia bật mở, nhãn thần như xé toạc không gian, vẻ mặt kinh sợ hiện rõ.
Hắn vươn tay, một khối ngọc bội cổ xưa xuất hiện, ánh sáng trên đó đang nhạt dần nhạt dần.
- Thần Phách Minh nhi đang yếu đi, kẻ nào to gan dám đả thương con trai Liễu Thiên Đạo ta!
Hắn nổi giận gầm lên, tiếng vang rầm rầm khắp cung điện.
Búng tay một cách, khối ngọc bội bay lên, hắn liền kết ấn, ánh sáng
bọc lấy ngọc bội, đang tìm cách xác định vị trí Liễu Minh.
Nhưng một lúc lâu sai, ngọc bội kia chẳng có phản ứng gì khác, không có ánh sáng hay hình ảnh nào phát ra.
- Không thể truy tung? Tại sao chứ?
Người kia kinh nghi thất thanh, hắn đứng bật dậy, thân hùng hùng
tráng vĩ ngạn của một nam tử trung niên trong bộ thanh sam tao nhã, ánh
mắt thâm
thúy như sao trời, tản mát áp lực đáng sợ.
Người này chính là Thiên Huyền điện chủ, cũng là một nhân vật tiếng tăm lẫy lừng Thiên La đại lục, cường giả Liễu Thiên Đạo.
Sắc mặt hắn lúc này âm trầm khó coi, ánh mắt lóe sát cơ. Liễu Minh
đang gặp một khốn cảnh nào đó, mà người ra tay với con hắn cũng có thực
lực rất đáng sợ, bằng không chẳng cách nào ngăn được biện pháp truy tìm
của hắn.
- Bổn tọa muốn xem thử là kẻ nào dám động tay vào con ta!
Liễu Thiên Đạo lại gầm lên, hắn vung tay, một cái bàn bát quái xuất
hiện. Hắn búng tay bắn nát khối ngọc bội chứa Thần Phách Ấn kia, một tia hào quang rơi xuống bàn bát quái.
"Xẽt xẽt!"
Bàn bát quái lập tức vận hành, hào quang tràn ra với hoa văn lấp
lánh huyền ảo, vây kín tia hào quang rơi vào, không gian trên mặt uốn
éo, như đang dò tìm thứ muốn tìm.
Không gian biến dạng càng dữ dội, rồi nhanh chóng lớn lên tạo thành
một khe nứt không gian. Liễu Thiên Đạo lập tức lao vào đó, thân hình
biến mất.
Thương Chi đại lục, nơi Liễu Minh bị trấn áp.
Không gian trên cao đột nhiên có dấu hiệu lạ, lát sau có một người
hiện ra giữa trời, ánh mắt lợi hại quét nhìn khắp vùng, rồi lập tức
khựng lại ở một vị trí.
Ánh mắt lóe lên, ánh sáng hội tụ trong mắt, như có thể nhìn xuyên
qua mặt đất, thấy ngay tòa núi linh lực đang chôn bên dưới.
- Thiên Địa chi Tương? Là do một vị Địa Chí Tôn ra tay?
Liễu Thiên Đạo biến sắc, nhưng rồi sắc mặt vẫn trở nên giận dữ, hắn
vung tay làm cho mặt đất bên dưới ầm ầm chuyển dời ra hai bên, tạo thành một hẻm núi.
Tòa núi linh lực sặc sỡ nguy nga kia cũng được phơi bày dưới ánh mặt trời.
Liễu Thiên Đạo lắc mình lướt đến đối diện ngọn núi, tay kết ấn, một luồng ánh sáng bắn ra bao phủ tòa núi to lớn.
Hắn muốn hòa tan khối núi này trở lại trạng thái linh lực ban đầu.
Thế nhưng thời gian trôi qua, sắc mặt Liễu Thiên Đạo càng lúc càng
khó coi. Hắn nhận thấy khả năng hòa tan của hắn cũng chẳng mấy hiệu quả
với khối núi này.
Dường như ngọn núi kia tồn tại một sức mạnh chống cự lại, mang theo ý niệm của vị cường giả thần bí kia.
- Thủ đoạn thật tàn nhẫn.
Liễu Thiên Đạo sắc mặt càng thêm băng hàn, người kia ra tay dường
như quyết ý phải làm cho Liễu Minh bị đè chịu khổ ở đây, nhưng với thực
lực con trai hắn mà dùng hình như thế, e rằng chết chắc.
Liễu Thiên Đạo tuy cũng có thực lực Địa Chí Tôn, vậy mà nhất thời
cũng không thể hóa giải ngọn núi kia. Nếu như dùng lực phá hủy, thì sẽ
ảnh hưởng đến Liễu Minh bị đè dưới núi.
Xem ra lần này, Liễu Minh đã đắc tội một kẻ không nên đắc tội.
- Cho dù ngươi là ai, cho dù con ta sai, cũng không đến lượt ngươi dạy dỗ nó.
Liễu Thiên Đạo hai mắt phát hỏa, phất tay xoay người bỏ đi. Cường
giả thần bí kia muốn đấu pháp với hắn, thì hắn sẽ tiếp đón tới cùng.
Đợi đem thần khí trong điện tới, không tin cái quả núi linh lực này còn có thể ương ngạnh được nữa.
Liễu Thiên Đạo rời khỏi, mặt đất ầm ầm khép lại, hẻm núi biến mất,
cả khối núi linh lực kia lại bị vùi lấp không một dấu vết.
Chuyện này, thân là đương sự, Mục Trần và Cửu U chẳng hay biết chút
nào, cả hai đang dùng tốc độ cao nhất để đến thành thị lớn tiếp theo, sử dụng linh trận truyền tống.
Trong khi chờ đợi linh trận vận hành, Mục Trần hồi hộp hít sâu một hơi, vẻ mặt đầy chờ mong.
Thiên La đại lục, ta đến đây.
Con đường cường giả của ta sẽ bắt đầu từ chỗ này.