Trong đại điện, Huyết Ưng vương nghe thấy Mục Trần lại dám chủ động
hướng tới mình mà hỏi, ánh mắt đáng sợ trở nên hằn học âm u, không trả
lời, nhưng áp lực vô hình từ từ lan rộng.
Như áp lực của ưng đói săn mồi, hung ác khiến con mồi run rẩy.
Đại nhân vật cường giả thực lực đạt tới Chí Tôn ngũ phẩm, đối với
Mục Trần hiện tại thì thật quá cao, thế nhưng hắn chỉ hơi nhíu mày rồi
vẫn bình tĩnh lại. Áp lực của Lạc Thiên Thần hắn cũng đã từng chịu, so
với lão quái vật kia, Huyết Ưng vương hẳn nhiên cũng chênh lệch không
nhỏ.
"Hừ"
Đúng lúc đó, Cửu U gằn giọng, áp lực lập tức tan biến.
Phía sau Huyết Ưng vương, Ngô Thiên vẫn bộ dáng cười tủm tỉm, nhưng
mang theo chút âm lãnh. Hắn không ngờ gọi Triệu Chung ra tay lại khiến
cho Mục Trần có cơ hội dương uy.
Với bản lĩnh tên kia vừa dùng tới, thực lực thật sự cũng không kém gì mấy tên thống lĩnh cấp thấp.
- Vị huynh đệ này bản lĩnh thật cao cường, thật khiến ta ngứa ngáy tay chân, không biết có thể chỉ giáo một chút không?
Ngô Thiên ra vẻ khách sáo hiền lành cười nói với Mục Trần.
Hắn biết Huyết Ưng vương không muốn trả tư cách
tranh đoạt Đại La Kim Trì cho Cửu U cung, thế nhưng Mục Trần đánh bại
Triệu Chung, nếu như không có cách giảm khí thế của đối phương, thì mục
đích của bên kia sẽ dễ dàng đạt được.
Ngô Thiên vừa nói, không ít thống lĩnh khác đang hiện diện trong đại điện tỏ ra khinh bỉ. Ngô Thiên xếp trong các thống lĩnh Đại La Thiên
vực là nhân vật cao cấp hàng đầu, làm thế chẳng phải là đang hiếp người
sao...
- Ta thấy thống lĩnh đánh nhau cũng chẳng ích lợi gì, nếu thấy Cửu U cung không đủ phân lượng mà nói, thì quyết một hồi vương chiến định
thắng thua đi, đem tư cách đánh cược toàn bộ càng tốt.
Cửu U lạnh lùng lên tiếng, ngữ khí không giấu sự bực bội nóng nảy,
thực ra nàng biết rõ chiến lực Mục Trần hiện tại, tuy có nhiều thủ đoạn
nhưng Chí Tôn pháp thân vẫn chưa luyện được, đánh nhau với Chí Tôn nhất
phẩm thì còn không sao, chứ Ngô Thiên đã đạt tới Chí Tôn nhị phẩm trình
tự, nếu động thủ thật thì khó mà chiếm được ưu thế.
Và những lời của nàng cũng làm cho chúng nhân ở đây phải rúng động.
Thống lĩnh quyết đấu, cũng có thể xem như xích mích cỏn con. Thế
nhưng đến chiến đấu cấp vương thì chuyện đã trở nên nghiêm trọng. Người
thua, danh vọng ở Đại La Thiên vực chắc chắn sẽ sụt giảm nghiêm trọng.
Do đó, chính bản thân Huyết Ưng vương cũng trợn tròn hai mắt, trong
lòng do dự. Đổi lại là Cửu U của vài năm trước, thì hắn cầu còn không
được, có điều hôm nay Cửu U độ kiếp trở về, thực lực tự thân hẳn nhiên
khó mà coi thường, trước khi thăm dò được thực lực thật sự, cũng chưa
nên trở mặt hoàn toàn, chuyện đó cũng không khôn ngoan cho lắm
"Khục..."
Thiên Thứu hoàng trên cao khẽ ho, cất giọng già cỗi:
- Cửu U cung chính là thế lực cấp vương của Đại La Thiên vực, dĩ
nhiên cũng có tư cách tranh đoạt Đại La Kim Trì, trước kia Cửu U rời
khỏi, có thể tạm thời cho người khác thay thế, nhưng nay đã trở về, cũng nên trả lại tư cách cho người ta.
Linh Đồng hoàng cũng cười cười, chẳng nói gì.
Huyết Ưng vương liếc nhìn chiếc ô dù to lớn Linh Đồng hoàng, thấy sắc mặt lão ta chẳng thay đổi gì, cũng chỉ đành gật đầu:
- Thiên Thứu hoàng đại nhân đã lên tiếng, dĩ nhiên ta cũng phải trả
tư cách lại cho Cửu U cung thôi, còn trước đây ta trả giá 1000 Chí Tôn
linh dịch, cũng không cần trả lại, cứ cho Cửu U cung mà dùng, dù sao
hiện tại Cửu U cung cũng khó khăn, cần nhất là Chí Tôn linh dịch, không
phải sao?
Lời nói thì có vẻ ban ơn, lại mang thêm nhiều ý châm chọc trào phúng, hắn hướng ánh mắt bất hảo đến Cửu U.
Cửu U chỉ cười nhạt, nhưng đầy lạnh lẽo:
- Chuyện tư cách tham dự đã xong, vậy thì chúng ta cũng nên thương
lượng một chút, những địa bàn thành thị vốn thuộc về địa phận quản hạt
của Cửu U cung...
Nghe nàng nhắc đến, sắc mặt Huyết Ưng vương trầm xuống. Tranh đoạt
Đại La Kim Trì, cũng không cần quá làm căng, dù sao có cho Mục Trần đi
tranh đoạt, thì cũng chẳng thể nào thay đổi được cái gì, nhượng bộ một
chút cũng không ảnh hưởng. Vậy mà Cửu U được một bước tiến một trượng,
muốn thu hồi những thành thị mà hắn đã bỏ kinh phí và vài thủ đoạn ra
thu lấy quyền quản hạt, điều này thì không hề đơn giản.
Những thành thị kia hằng năm đều cống nạp một lượng lớn Chí Tôn linh dịch, Huyết Ưng điện vài năm nay tăng trưởng vượt bậc cũng dựa vào số
lượng Chí Tôn linh dịch có thêm đó, do vậy tuyệt đối hắn không thể nào
dâng những con bò mập đó cho kẻ khác.
- Cửu U, ngươi vừa trở về, há mồm cũng có to quá hay không thế?
Huyết Ưng vương lạnh lùng gằn giọng.
- Chỉ là lấy lại những thứ vốn thuộc sở hữu của Cửu U cung chúng ta mà thôi.
Cửu U thản nhiên trả lời.
- Những thành thị đó đâu phải chúng ta cưỡng đoạt, ngươi rời
khỏi Cửu U cung nhiều năm, bọn họ có được các ngươi che chở bảo vệ? Lẽ
đương nhiên họ sẽ phải tự đi tìm chủ mới.
Huyết Ưng vương cười gằn lý luận.
- Huyết Ưng vương, còn chưa rõ ràng nhau hay sao, còn ra vẻ đường
hoàng, những trò bẩn uy hiếp sau lưng còn nghĩ ta không biết ư?
Cửu U tỏ ra đối chọi gay gắt.
Cục diện đối đầu căng thẳng không ai nhường ai, chư vương còn lại cũng chẳng lên tiếng, mặc cho hai người tranh đấu.
- Hai vị hà tất phải tranh cãi.
Linh Đồng hoàng phía trên đột nhiên cười, đôi mắt đen thùi quét nhìn cả đại điện:
- Đại La Thiên vực dĩ nhiên phải hành xử theo quy tắc Đại La Thiên
vực, chỉ cần không vi phạm quy tắc, thì mọi chuyện đều được. Quyền sở
hữu thành thị, bất cứ ai cảm thấy không vừa mắt, thì cứ việc ra tay, chỉ cần nhớ rằng, hết thảy
phải nằm trong quy tắc.
Cửu U nghe vậy, mày liễu dựng thẳng, còn Huyết Ưng vương đắc ý cười cười.
Thân là vương Đại La Thiên vực, dĩ nhiên họ phải rõ quy tắc Đại La
Thiên vực hơn ai hết. Lãnh thổ rộng lớn, phần lớn những thành thị sầm
uất nhất đều do Đại La Thiên vực trực tiếp quản hạt, thế nhưng những
thành thị do Cửu Vương quản lý cũng chẳng kém, chỉ có điều địa bàn không như nhau, vẫn thường xuyên xảy ra xung đột vì mâu thuẫn lợi ích địa
bàn.
Những tranh chiến đó Đại La Thiên vực không hề cấm cản, nhưng vẫn có quy tắc, đó là thủ lĩnh vương cấp không được trực tiếp ra tay, chỉ để
cho cấp dưới từ thống lĩnh trở xuống tranh đoạt.
Chiến lực Cửu U cung hiện tại, chính là yếu nhất trong Cửu Vương,
thậm chí cả thống lĩnh cũng chỉ có được mỗi mình Mục Trần, còn các thế
lực vương cấp khác, cường giả như mây, thống lĩnh cả bầy, nếu tranh
chiến chính diện thì Cửu U cung hẳn nhiên chẳng có chút ưu thế.
Lời nói Linh Đồng hoàng có vẻ như công bằng không tây vị ai, nhưng
thực ra là chặn đứng ý tưởng thu hồi thành thị về tay của Cửu U.
Cửu U cung không thể chỉ dựa vào mỗi Mục Trần để có thể chống cự nổi đông đảo cường giả của thế lực khác.
Cửu U nghiến răng, định phản pháo, nhưng thoáng thấy Thiên Thứu
hoàng khẽ lắc đầu, cũng đành nuốt lại vào bụng, chỉ có thể hậm hực:
- Một khi đã như vậy, thì gặp nhau ở ngoài đi.
- Thích thì chiều, vô tư.
Huyết Ưng vương cười, cũng chẳng để tâm đến sự hằn học của Cửu U.
Chiến lực song phương quá mức khác biệt, Mục Trần kia dù có thể đánh bại Triệu Chung, thế nhưng tên Triệu Chung tính ra chỉ là một thống lĩnh
bậc trung của Huyết Ưng điện mà thôi.
Mục Trần cũng chẳng nhiều lời, lắc mình trở về sau lưng Cửu U.
- Mục Trần, ngươi thật lợi hại.
Đường Nhu ghé sát vào tai Mục Trần, cười khúc khích, gương mặt vui
sướng. Nói gì thì nói, hắn cũng đã làm cho Cửu U cung các nàng nở mày nở mặt.
Đường Băng cũng khẽ gật đầu, nở một nụ cười khó có.
- Đánh nhau sống chết mới mua được một nụ cười của Đường Băng tỷ, thật khó quá nha.
Mục Trần cười khẩy trêu chọc.
Đường Nhu bên cạnh càng cười khúc khích nhiều hơn nữa, hẳn nhiên rất thích thú.
Đường Băng đỏ mặt xấu hổ, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng:
- Đến khi ngươi thật đủ sức giành lấy được tư cách bước chân vào Đại La Kim Trì, ta sẽ cười cho ngươi no mắt thì thôi!
- Vậy thì ta phải cố gắng lắm đây a.
Mục Trần làm ra vẻ hào hứng cố gắng.
Đường Băng hừ nhẹ trong mũi, miệng nhếch lên, không khí áp lực lúc này cũng trở nên thoải mái hơn nhiều.
Cửu U nhận thấy đã không thể đoạt lại thành thị đã mất bằng Cửu
Vương hội nghị, nàng cũng không cố chấp. Xem như hôm nay lấy được tư
cách thống lĩnh và tham gia tranh đoạt Đại La Kim Trì cho Mục Trần là đã có thu hoạch, những thứ kia từ từ tìm cách khác vậy.
Tiếp theo những thương nghị khác thì Cửu U chẳng dây vào, hồi lâu sau thì hội nghị cũng kết thúc.
Hội nghị chấm dứt, Cửu U lập tức đứng dậy, dẫn theo ba người bước ra ngoài.
Đến cổng lớn cung điện, vừa lúc đoàn người Huyết Ưng vương cũng bước ra, hai người đối diện, sắc mặt lạnh lẽo khiến cho không khí cũng lạnh
đi.
- Ha ha, Cửu U à, người trẻ tuổi hăng hái là tốt, có điều nên nhớ, cứng quá dễ gãy nha.
Huyết Ưng vương cười tủm tỉm.
- Huyết Ưng vương cũng phải nhớ rõ, tham quá, thì bụng chứa không nổi.
Cửu U đốp chát lại ngay.
- Ha ha, cái bụng của ta có ăn sạch Cửu U cung cũng không bể.
Huyết Ưng vương cười khẩy, thoáng nhìn qua Mục Trần, mắt lóe lên, không nói gì, cất bước đi trước.
Ngô Thiên và Tào Phong đi theo sau. Ngô Thiên đến cạnh Mục Trần dừng lại một chút, vỗ vai hắn:
- Vị huynh đệ này, nếu ngươi muốn tham gia tranh đoạt Đại La Kim Trì, ta cũng nên nhắc nhở một chút...
Giọng nói của hắn đột nhiên gằn mạnh dữ tợn.
- ... coi chừng bị ta đánh chết đó.
Hắn cười lớn, vỗ vỗ vai Mục Trần, thong thả bước đi.
Mục Trần nhìn theo Ngô Thiên, lẩm bẩm:
- Thật sự là đang rất muốn... đánh chết hắn à.